Chương 3

"Anh dở người à?" Kiều Khương nhăn mặt. “Bài mẹ tôi thường nghe.” Người đàn ông cầm vô lăng nhìn thẳng về trước, giọng nói thô ráp, khàn khàn: “Không thích thì tự chọn đi.” Kiều Khương lười di chuyển nhưng bị tiếng nhạc chói tai buộc phải cựa mình, nàng duỗi ngón tay chọn một bài hát tiếng Anh tên Uncorrupted. Tiếng nhạc êm dịu tràn ngập trong xe, hàng mày nhíu chặt của Kiều Khương cuối cùng cũng giãn ra, nàng nhắm mắt lặng lẽ hưởng thụ sự yên tĩnh. Chỉ mới ba bốn phút xe đã dừng lại, Kiều Khương tưởng đèn đỏ nên không mở mắt, cho đến khi nhạc tắt, bên tai vang lên một giọng cười vui vẻ: “Yến Chiêu, người trên xe là bạn gái mày à?” Giọng người đàn ông thô ráp: “Không phải.” "Sao lại không?" Người kia tựa vào cửa sổ xe nhìn vào, trông rất bà tám: "Đang ngủ trên xe mày kìa." Đương khi nói chuyện, Kiều Khương bỗng mở mắt, nhìn qua kính chắn gió thấy một quán ăn sáng bán bánh bao trước cửa. Người này chắc là chủ quán bánh bao, y đeo tạp dề, gõ vào cửa kính xe, ý bảo Yến Chiêu mở cửa sổ, nhưng Yến Chiêu không để ý đến y, chỉ hất cằm về phía Kiều Khương: “Tới rồi, cô xuống xe đi." Kiều Khương quay đầu sang, chủ quán bánh bao lộ vẻ kinh ngạc, giơ ngón cái lên với Yến Chiêu: “Thằng ranh mày kín tiếng lắm, đẹp hơn cả Vinh Yến…” Yến Chiêu cau mày, mở cửa sổ, thô bạo nói: “Con mẹ nó, mới sáng đã ngứa da à?” "Ôi chao ôi, giận hả." Chủ quán bánh bao híp mắt cười hì hì rời đi, "Tao đi bán bánh bao đây." Kiều Khương vừa tháo dây an toàn xuống xe, Yến Chiêu liền lái xe đi. Nàng mặc kệ, đi đến quán bánh bao, chọn chỗ ngồi xuống rồi gọi anh chủ cho một vỉ bánh bao nhân thịt, một đĩa quẩy và một bát cháo đậu đỏ. Nơi này yên tĩnh hơn quán bánh bao trong nội thành, không nhiều khách khứa nhưng anh chủ vẫn vui cười, nhanh chóng đi từ trong ra, bưng một bát cháo đậu đỏ cho Kiều Khương rồi bà tám hỏi nàng: "Người đẹp từ đâu tới?" Kiều Khương ăn cháo đậu đỏ, lười nhác trả lời: “Anh hỏi anh ta đi.” Anh chủ dùng vẻ mặt "biết ngay mà" cười bảo: "Tôi phải hỏi xem có phải hắn thèm đòn rồi không? Hắn chẳng hó hé gì với tôi cả, cô nhìn đi, vừa rồi còn bảo cô không phải bạn gái hắn, sau này cô phải dạy dỗ hắn cẩn thận vào.” Kiều Khương bẻ miếng quẩy cho vào miệng: “Anh ta cũng không nói với tôi chuyện của Yến gì đấy.” Chỉ vì thấy vô vị nên nàng buột miệng chêm lời, ai ngờ anh chủ này lại rảnh rỗi thế, kéo ghế đến ngồi cạnh nàng: “Để tôi kể cho mà nghe, cái cô Vinh Yến kia chẳng phải hạng tốt lành gì, về sau cô đừng hỏi Yến Chiêu chuyện này, dù là ai, nếu nhắc tới Vinh Yến thì đen thôi rồi. Khi trước cô ta với Yến Chiêu đang tốt đẹp, kết quả không biết quen được gã giàu ở đâu, mẹ nó chạy luôn với gã, lúc Yến Chiêu liên lạc thì cô ta đã là phu nhân nhà người…” Kiều Khương nhướng mày: “Ớ, anh ta từng bị cắm cái sừng to vậy cơ.” Chủ quán bánh bao liếc nàng: “Sao trông cô vui vẻ thế?” Kiều Khương đâu chỉ vui suông, còn suýt cười thành tiếng, nàng bẻ thêm một miếng quẩy cho vào miệng, hỏi: "Sau đó thì sao?" “Làm gì có sau đó, Yến Chiêu bị thương không nhẹ.” Chủ quán bánh bao than thở: “Nhiều người muốn làm mối lắm mà hắn ứ cần, chỉ quần quật là việc cả ngày.” Kiều Khương ăn no uống đủ, nghe xong câu chuyện, tâm tình cũng vui vẻ, nàng gói lại đồ ăn còn dư trong tay, định cầm về cho Cao Kim Lan. Chủ quán bánh bao hỏi nàng: “Cô quen Yến Chiêu bao lâu rồi?” Kiều Khương vén lọn tóc dài ra sau tai, nhướng mày nhìn y: “Hôm qua cộng thêm sáng nay.” Chủ quán bánh bao: “…”
0 bình luận