Chương 2

Kiều Khương ngồi trong xe hút thêm một điếu thuốc, thấy đã gần sáu giờ, nàng khởi động xe đi về biệt thự trên sườn núi. Cao Kim Lan đang bổ trái cây trong bếp. Kiều Khương đặt túi quýt lên bàn rồi vào nhà vệ sinh rửa tay trước, lúc nàng bước ra, Cao Kim Lan đã múc cơm xong xuôi, đang cầm đũa chờ nàng. “Dì đâu ạ?” Nàng bước tới ngồi xuống, nhận đũa rồi bắt đầu ăn, “Đi rồi à?” "Ừ, nấu cơm xong là đi." Cao Kim Lan nghiêng đầu che miệng ho mấy tiếng, khóe mắt vẫn đỏ bừng, thoạt nhìn là vừa khóc, nhưng Kiều Khương không vạch trần, vờ như không thấy, cúi đầu im lặng ăn. Khi Cao Kim Lan lần đầu bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư, bạn bè người thân thay phiên nhau đến bệnh viện thăm hỏi, nhóm chị em của Cao Kim Lan thỉnh thoảng sẽ xách ít trái cây ướp lạnh tới ngồi cả ngày. Kiều Khương không đành lòng nhìn bà gượng cười với người ta, lúc rời viện, nàng thu dọn hành lý cùng bà chuyển nhà. Nơi chuyển đến là một biệt thự sang trọng, giá thuê hàng tháng là sáu chục nghìn. Đây là căn rẻ nhất ở đây. Dì làm cơm cũng do Kiều Khương sắp xếp, một tháng được trả mười hai nghìn, chỉ việc phụ trách nấu nướng dọn dẹp. “Dạo này còn với Tiểu Lý thế nào?” Cao Kim Lan gần đây ho dữ dội, ăn được mấy miếng rồi thôi, bà nhìn Kiều Khương, hỏi: “Không cãi nhau đấy chứ?” Kể từ khi Cao Kim Lan bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư, chẳng biết Kiều Khương đã cãi nhau với Lý Hiệu Lan bao nhiêu lần, trước là cãi vã về bệnh ung thư của mẹ nàng, sau thì cãi vã về việc nàng từ chức, sau nữa... là chuyện hôm nay, Kiều Khương mệt rồi, không muốn tranh cãi nữa. "Không ạ." Kiều Khương đút một miếng cơm vào miệng bà, "Mẹ, mẹ ăn nhiều vào, mấy ngày nữa con đưa mẹ ra ngoài chơi." "Con cứ làm việc của con đi, mẹ ở một mình không sao, ở đây không ai biết mẹ, không khí bên ngoài cũng tốt, một mình mẹ có thể dạo cả buổi.” Cao Kim Lan mỉm cười, nụ cười rất thật tâm. Kiều Khương không bận, nàng đã nghỉ việc ở nội thành, định dành nhiều thời gian hơn cho mẹ, nhưng sếp không muốn nàng đi, nói cho nàng nghỉ phép ba tháng, sau ba tháng sẽ để nàng trở lại làm việc bình thường. Ăn tối xong, Kiều Khương cùng Cao Kim Lan ra ngoài đi dạo, không khí trong lành, xung quanh trồng đầy thông mụ, dưới đất là loài hoa không biết tên. Cao Kim Lan rất thích, vừa đi vừa nói, nói đời này của mình viên mãn, con gái giỏi giang, có bạn trai tốt, về sau sẽ hạnh phúc nên bà cũng yên lòng. Kiều Khương hái một bông hoa từ dưới đất lên cài vào tai Cao Kim Lan, nhìn sắc mặt có phần ốm yếu của mẹ, lòng thấy chua xót khó tả, nàng cầm điện thoại, cười bảo: “Mẹ, mình chụp ảnh đi.” Sau khi về nhà, Kiều Khương ôm máy tính tra cứu thông tin, đám chị em tốt trong nhóm bày nàng liên hệ với bác sĩ trưởng khoa có chuyên môn, đồng thời chụp ảnh màn hình các thông tin liên quan đến bệnh ung thư cho nàng, xem đến tận nửa đêm nàng mới đóng máy tính rồi đi ngủ. Nàng ngủ không yên, giấc mơ rất lộn xộn, nàng mơ thấy nhiều người đang khóc trong bệnh viện, mơ thấy Cao Kim Lan bị bác sĩ đắp vải trắng, nàng sợ hãi choàng tỉnh. Nhìn vào điện thoại, thấy chỉ mới sáu giờ sáng. Nàng sang phòng bên cạnh xem, Cao Kim Lan vẫn chưa tỉnh, nàng đứng ở cửa nhìn một lúc, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa đi ra. Hút một điếu thuốc xong thì hoàn toàn tỉnh ngủ, nàng đi tắm trước, thay quần áo rồi lặng lẽ một mình dọc theo đường nhỏ ra ngoài. Bác sĩ nói, một số người may mắn có thể sống thêm vài năm, nhưng có người chỉ sống được chưa đầy hai năm, với trường hợp của Cao Kim Lan, phải phụ thuộc vào việc bà có xảy ra tình trạng kháng thuốc ở giai đoạn cuối hay không. Kiều Khương vừa đi vừa suy nghĩ lời bác sĩ nói, không biết đã đi bao lâu, lúc mệt mỏi đang định dừng lại nghỉ ngơi, bỗng nghe thấy tiếng còi xe. Nàng quay đầu nhìn, thấy là một chiếc xe tải màu trắng, trước xe gắn biển quảng cáo: Trái cây nhà Yến. Nàng giơ tay lên ngăn. Xe dừng lại, Kiều Khương mở cửa phụ, hơi nghiêng người ngồi vào ghế phụ. “Phiền đến quán ăn sáng.” Nàng thắt dây an toàn, mệt mỏi nằm trên ghế tựa: “Tôi đói rồi.” "Cô nhìn cho kỹ." Tài xế xe tải là người đàn ông nàng gặp hôm qua, hôm nay anh mặc áo thun đen, làm nổi bật màu da vốn đã ngăm lại càng thêm ngăm, xương mày trũng xuống, đôi mắt dưới lông mày vừa đen vừa tối, “Đây không phải taxi." “Thì?” Kiều Khương nheo mắt lười biếng nhìn anh: “Anh định bế tôi xuống à?” Nàng đang ám chỉ chuyện xảy ra hôm qua lúc anh bế nàng. Người đàn ông im lặng. “Mở chút nhạc vui vui đi.” Nàng nhìn hàng cây xanh lướt qua ngoài cửa sổ, vứt bỏ mọi muộn phiền trong đầu, cố gắng thư giãn. Cho đến khi người đàn ông bắt đầu hát: "Chẳng thể bay khỏi thế giới đầy màu sắc này, thì ra tôi là một cánh bướm say mùi men..." Kiều Khương: "..."
0 bình luận