Gã đàn ông Chó Má
Tô Mã Lệ
Chương 1
Kiều Khương vừa xách túi bước vào thì nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào truyền đến từ phòng bếp.
Nàng không vào nữa mà lùi ra phía cửa, lấy trong túi ra một điếu thuốc rồi tự châm.
Mẹ nàng, Cao Kim Lan bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư vào tháng trước. Kiều Khương đã đăng ký cho bà tham gia một đoàn du lịch, để bà đi Thái Lan vui chơi với đám chị em. Lúc kiểm tra sức khỏe trước khi khởi hành, Kiều Khương vừa hay rảnh rang, nàng lái xe đưa Cao Kim Lan đi lấy giấy khám sức khỏe, bỗng nghe bác sĩ thông báo: “Mẹ cô bị ung thư phổi giai đoạn cuối.”
Cao Kim Lan thường hay ho khan, lúc trước Kiều Khương từng bảo bà đi khám bác sĩ, bà chỉ nói bệnh cũ, trở gió là ho nên không để tâm, ai ngờ lại là ung thư phổi giai đoạn cuối.
Kiều Khương dập thuốc, tâm trạng bực dọc lên xe, nàng lái đến cửa hàng trái cây cách đây một nghìn mét rồi dừng lại, lựa hai cân quýt xách vào xe, xé bỏ sợi trắng trên múi quýt.
Lý Hiệu Lan gọi điện thoại khuyên nhủ nàng: “Khương Khương, không phải anh không muốn chi tiền chữa bệnh cho mẹ em, mà vì anh cảm thấy dù bệnh này có chữa thì cũng không khỏi được, chỉ là... nói trắng ra là tiền mất tật mang, chẳng thà dùng số tiền ấy mua quần áo, mua đồ ăn cho mẹ em..."
"Lý Hiệu Lan." Kiều Khương bóp nát quả quýt trong tay, dùng khăn giấy lau tay, thấp giọng nói: "Nếu mẹ anh bị ung thư phổi giai đoạn cuối, anh vẫn sẽ nói thế à?"
"Khương Khương, em biết anh không có ý đó mà, anh không quan tâm chuyện tiền bạc..."
"Vậy ý anh là gì?" Bụng dạ Kiều Khương chợt nổ tung "Nếu mẹ anh bị ung thư phổi giai đoạn cuối, anh nói tôi nghe, anh sẽ trơ mắt nhìn mẹ mình chết à?”
"Em bình tĩnh đi, anh không muốn cãi nhau với em, chẳng phải hai ta đang bàn bạc sao? Anh đã hỏi người bạn học y của anh..."
"Tôi không còn gì để nói với anh, chia tay đi." Kiều Khương không đợi anh ta nói xong đã cúp máy, nàng chặn và xóa liên lạc luôn. Sau các thao tác chuẩn nhanh dứt khoát, nàng nằm vật ra ghế lái nhìn người đến người đi ngoài cửa sổ, tâm trạng cáu kỉnh dần dần bình tĩnh lại.
Một chiếc xe tải màu trắng dừng ở trước xe của Kiều Khương, tài xế xe tải đi tới phất tay ra hiệu nàng lùi lại, xe của nàng đang chặn lối vào cửa hàng trái cây, khiến anh khó dỡ hàng.
Kiều Khương vẫn bất động.
Người đàn ông cau mày nhìn nàng một lúc rồi bước tới gõ cửa kính xe: “Chào cô, phiền cô lái xe ra chỗ khác.”
Kiều Khương liếc anh qua cửa sổ xe, người đàn ông rất cao, mặc ba lỗ đen, cơ bắp cuồn cuộn theo từng động tác. Thời tiết nóng nực, anh phải làm việc khiến mồ hôi từ cổ thấm vào áo ba lỗ, cổ áo ướt một mảng.
Nàng không nói không rằng, cũng không lái xe đi, người đàn ông đợi vài giây, không thấy nàng trả lời, anh mở cửa xe, đặt cánh tay dài lên cửa, hơi ấn nhẹ vào lưng nàng nói: “Phiền cô lái xe rời đi."
Gió nóng ngoài cửa sổ đưa thanh âm của anh ùa vào khiến cảm giác nóng giận trong lòng Kiều Khương tăng thêm hai độ. Nàng xoay xoay cổ, vẻ mặt lạnh lùng có phần thiếu kiên nhẫn: “Tôi không muốn di chuyển, anh tự nghĩ cách đi."
Người đàn ông nhìn nàng một lúc rồi đột nhiên cúi xuống bế nàng lên, đầu gối tì vào ghế lái, ném nàng qua bảng điều khiển trung tâm vào ghế phụ, động tác không chút dịu dàng. Kiều Khương bị ném cho ngẩn ra, lúc nàng tỉnh táo lại, người đàn ông đã khởi động xe rồi lùi lại năm mét để nhường chỗ trống trước cửa hàng trái cây, sau đó đỗ xe.
Trước khi người đàn ông mở cửa chuẩn bị xuống xe, Kiều Khương đã tiến tới, dùng một chân giẫm lên đùi anh.
Nàng mặc váy ôm sát hông, để lộ hai chân dài trắng trẻo, trên chân là đôi xăng đan quai đá, lộ ra ngón chân sơn màu xanh da trời, tôn lên mu bàn chân trắng phát sáng.
Người đàn ông dừng lại, quay đầu nhìn nàng.
Kiều Khương rất xinh, da đẹp, biết trang điểm, thoạt nhìn, thứ ấn tượng đầu tiên là gương mặt, đôi mắt hoa đào sáng như tên lạnh, cảm xúc nơi đáy mắt thẳng thắn rõ ràng: chê ghét, phản cảm, bực tức.
Đôi môi thoa son mím lại thành đường thẳng, giọng nói phát ra đầy tức giận.
“Tôi cho anh bế tôi à?”
Nàng tựa một tay vào lưng ghế lái, gần như nghiêng cả cơ thể trên bảng điều khiển trung tâm, gối trái quỳ sang ghế phụ, chân phải giẫm lên đùi phải của người đàn ông. Tuy đế giày không bẩn, nhưng hành động này đầy tính khiêu khích, dù là người dễ tính cũng khó mà nhẫn nhịn.
Người đàn ông nhìn nàng vài giây, tay phải ôm eo nàng nhấc lên rồi ném thẳng vào ghế lái.
Sau khi Kiều Khương nhận ra ý định của anh, nàng lập tức tát một cái thật nhanh rồi đánh vào gáy anh.
Người đàn ông hơi khựng lại, hai hàng mày đen rậm xoắn vào nhau, xương mày nheo nheo, bên dưới là đôi mắt đen láy.
"Nhìn gì mà nhìn?" Kiều Khương trừng mắt nhìn anh, "Mẹ nó ai cho anh ôm tôi!"
Người đàn ông không nói gì, trầm mặt nhìn nàng, đóng sầm cửa xe rồi xoay người đi về phía trước.
Kiều Khương tức giận cầm quýt trong túi, mở cửa kính xe ném lên người anh.
Quả quýt đập vào lưng người đàn ông, anh dừng lại quay đầu nhìn, cúi xuống nhặt quả quýt trên đất.
Anh lau quả quýt vào áo rồi cầm lên xe tải mà không thèm ngoảnh lại.
Kiều Khương không ngờ anh sẽ nhặt quýt trên mặt đất, tới khi người đàn ông lùi xe tải đến đằng trước, bấy giờ nàng mới nhìn thấy phía sau xe viết bốn chữ: Trái cây nhà Yến.
0 bình luận