Chanh Chua

Thập Cửu Thúc

Chương 5

Cả người Cố Nịnh cứng đờ, nhưng rất nhanh đã bị Trần Tùng xoa mềm, cuối cùng thật sự không nhịn được nữa mà muốn đẩy bàn tay của hắn đang đặt trên ngực mình xuống, giọng điệu như muốn thương lượng: “Ngày mai em phải dậy sớm.” Trần Tùng cũng không nhấc tay đi, không xoa bóp nhẹ hơn mà ngược lại còn tăng lực. Có điều Cố Nịnh thật sự rất mệt nên chỉ giãy giụa một chút như thế rồi cũng ngủ mất. Sáng hôm sau cô thức dậy rất sớm. Cô vừa vén chăn lên đã bị Trần Tùng ôm eo, kéo trở lại. Đàn ông không tránh khỏi cảm giác “chào cờ” vào buổi sáng và hắn cũng không ngoại lệ, cây gậy to lớn vừa hay chạm vào kẽ mông cô. Bây giờ chỉ mới 6 giờ sáng, Cố Nịnh cũng đoán được Trần Tùng muốn mình giúp hắn giải quyết, nhưng cô còn phải chuẩn bị để ra ngoài. Cô biết rõ một khi hắn muốn thì chỉ sợ một hiệp là không thể xong được. Vậy nên cô cựa quậy muốn xuống giường: “Sáng hôm nay không được, anh tự mình giải quyết đi.” Hắn bóp nhẹ mông cô rồi nói, vì là buổi sáng nên giọng có hơi khàn: “Đừng vặn mông nữa, lần nào địt em em cũng vặn mông như thế, bây giờ chỉ muốn ôm em em cũng vặn mông.” “Việc em vặn vẹo mông như vậy chỉ càng khiến đàn ông muốn địt em thôi, em có biết không?” Đương nhiên cô không biết, nhưng cô nhanh chóng dừng vặn vẹo mông. Trần Tùng không mở mắt nhưng đôi lông mi dài khẽ động đậy, dễ như trở bàn tay mà kéo Cố Nịnh quay về. Hai người mặt đối mặt làm cô có thể nhìn rõ mặt hắn. Nói thật, vẻ ngoài của Trần Tùng rất đẹp. Là kiểu đẹp mà ban đêm chỉ cần đứng ở quầy bar, không cần làm gì cũng khiến đám phụ nữ muốn tìm bạn giường chảy nước giữa hai chân. Câu này là bạn cùng bàn của Cố Nịnh đọc tiểu thuyết thấy rồi kể cô nghe, sau này khi gặp Trần Tùng trong đầu cô lại tự hiện lên câu nói đó của bạn cùng bàn. Cho dù cô không có kiểu thì thấy hắn là bên dưới…như vậy. Khi còn nhỏ hắn cũng rất hoang dã. Trên người không ít sẹo, trên xương quai xanh cũng có một cái sẹo nhỏ, nghe bảo là lúc còn đi học từng đánh nhau với người ta còn bị trường học xử phạt thông báo phê bình. Mấy chuyện lớn như này ở dưới quê thì đúng kiểu được lan truyền làng trên xóm dưới đều biết. Sau khi lớn lên lại kết nghĩa anh em với vài thanh niên nhìn có vẻ không đàng hoàng lắm. Cho nên ấn tượng đầu tiên của Cố Nịnh với Trần Tùng cũng không tốt lắm, cho rằng hắn là lưu manh. Nhưng con gái thích hắn không ít, dù sao cũng có người thích kiểu như vậy. Còn cả gương mặt của Trần Tùng. Gương mặt của hắn giống như được di truyền từ mẹ, tinh xảo đứng đắn nhưng cũng không thiếu vẻ cương nghị, giống như được dùng bút cẩn thận vẽ ra. Dáng người là kiểu mặc đồ thì nhìn gầy, nhưng cởi thì lại có da có thịt. Bình thường Trần Tùng thích mặc áo thun đen, bởi vì hắn nói mặc áo màu dễ dơ. Lần đầu cơ thể hai người trần trụi tiếp xúc Cố Nịnh thật sự bị cả người cơ bắp của hắn dọa sợ. Chỗ nào cũng cứng. Bị hắn ôm vài phút Cố Nịnh mới phát hiện cây gậy của hắn không hề có xu thế mềm đi chút nào, ngược lại càng lúc càng phình to. Mặt cô giống như bị hong đỏ, lắp bắp nói: “Anh, không phải anh nói chỉ ôm thôi sao?” Trần Tùng hé mắt ra nhìn: “Không phải bây giờ anh chỉ ôm thôi à?” Cố Nịnh ngại ngùng: Nhưng mà anh.” Hắn cười: “Anh làm sao?” Cô không nói được nên lời nên dứt khoát đáp lại bằng cách im lặng. Trước kia cô đọc mấy đoạn mờ ám trong tiểu thuyết thôi cũng đã xấu hổ cả buổi, bây giờ cũng không thay đổi nhiều, thật sự là cạn lời. Trần Tùng cũng không đùa Cố Nịnh nữa, ngón tay vói qua, chọc chọc vào lòng bàn tay mềm mại không xương của cô: “Không làm em, em dùng tay giúp anh đi.” Cố Nịnh không chịu. Hôm nay cô phải đi ra ngoài với bạn cùng lớp, tay là một nơi dễ thấy, cho dù không ai để ý lòng bàn tay cô thì cô cũng không làm được. Cánh tay dài của Trần Tùng di chuyển xuống dưới cầm lấy chân cô kéo lên, dùng ngón chân cô cọ nhẹ vào chim mình. Họa mi đỏ ửng giống như vui vẻ mà nảy lên. Lòng bàn tay và gót chân của thiếu nữ cũng chẳng khác gì nhau, đều rất mềm mại, lại còn nhỏ nhắn, móng chân được cắt tỉa tỉ mỉ gọn gàng, đầu móng chân có chút thịt mềm. Khoảnh khắc chân mình chạm vào chỗ đó của Trần Tùng Cố Nịnh đã có cảm giác muốn rụt lại. Cảm giác thật kỳ lại, sao có thể dùng chân được? Đúng là trong tiểu thuyết không ít lần xuất hiện việc túc giao, nhưng tiểu thuyết cô đọc lại không miêu tả rõ ràng vấn đề này. Trần Tùng rất thích bộ dạng hoang mang lúng túng này của cô, tri kỷ giải thích: “Cái này là túc giao, lúc trước em dùng tay giúp anh thì là thủ giao, còn một cái nữa tên là…khẩu giao.” “Lần trước anh liếm cho em, uống nước của em thì gọi là khẩu giao.” Vành tai Cố Nịnh nhanh chóng đỏ ửng. Hai cái ở phía sau cô đã biết, không ngờ hắn lại nhắc lại một lần như thế. Dùng chân cũng không phải không được, chỉ là cô không nhìn thấy bên dưới, hai tay giữ lấy chân chậm rãi cọ hắn, sau đó là nhì hắn không làm gì tiếp nữa. Ý cô là muốn giao hai chân cho hắn, Cố Nịnh nhỏ giọng nói: “Anh làm đi, trong mười phút có thể bắn không?” Trần Tùng hơi dừng vài giây: “Anh chưa đến mức bắn sớm như vậy.” Cố Nịnh: “……” Hắn hơi hạ eo xuống thấp một chút, bàn tay to bọc lấy hai chân cô, kẹp lấy chim mình, từ đình kéo cuống túi trứng, chậm rãi cọ xát. Đỉnh quy đầu rỉ ra chút tinh dịch, vừa hay có thể bôi trơn, lòng bàn chân của cô dính tinh dịch nhão nhão dính dính, đầu ngón chân đụng trúng túi trứng làm trái tim cô hơi run rẩy. Cố Nịnh lo như vậy sẽ làm hắn bị thương. Nghe nói nơi đó của đàn ông rất yếu ớt, có đôi khi chỉ cần một đạp là có thể tuyệt tử tuyệt tôn. Nhưng hình như Trần Tùng lại thấy rất thoải mái, dùng ngón tay đè ngón chân cô, cọ vài phút chỗ túi trứng. Tiếng thở dốc của Trần Tùng ở trong phòng càng lúc càng nặng, Cố Nịnh cũng bắt đầu chảy mồ hôi. Cô không cần vận động nhưng vẫn hồi hộp, hơn nữa nhiệt độ cơ thể người đàn ông quá cao. Trần Tùng đột nhiên thở gấp, bắn tinh. Cố Nịnh cảm giác hai chân sền sệt như dẫm phải keo dán. * Trần Tùng căn thời gian khá chuẩn, để cho Cố Nịnh dư dả thời gian, sau khi giúp hắn giải quyết cô đi đánh răng rửa mặt sửa soạn ra ngoài cũng không muộn. Cố Nịnh đứng ngoài của thay đôi giày trắng. Lúc đeo vớ cô không nhịn được nhìn lòng bàn chân, khá đỏ, nhưng hắn vẫn có chừng mực nên cô cũng không thấy đau. Lần hoạt động này mấy bạn có nói trên Wechat, lớn khái cỡ 6h là có thể xong. Nhưng trước giờ kế hoạch vẫn luôn có phát sinh ngoài ý muốn, đến 7 giờ tối nay mọi người còn chưa thể về. Điện thoại Cố Nịnh không có pin, đây là kết cục của việc làm biếng không mang theo sạc. Quan trọng là số điện thoại của người trong nhà cô không nhớ. Đến cả Trần Tùng cũng như vậy.
0 bình luận