Chanh Chua
Thập Cửu Thúc
Chương 4
Sau khi ăn cơm xong Cố Nịnh lại quay về phòng tiếp tục làm bài. Thời gian cấp ba không phải làm bài tập thì cũng để nghe giáo viên sửa bài tập, đa số giáo viên đều thích giao rất nhiều bài tập.
Bởi vì họ cảm thấy sau khi học thuộc lý thuyết thì biết cách áp dụng thực hành cũng quan trọng không kém.
Cô học ban tự nhiên. Chỉ trong tuần này đã được phát bốn đề tiếng anh, ngữ văn, toán học, vật lý, tất cả đều phải làm xong trước tuần sau.
Gương mặt Cố Nịnh ửng đỏ, vừa bực vừa xấu hổ, cô dùng khăn ướt lau sạch bàn học trong phòng một lần.
Tuy sau khi xong việc Trần Tùng cũng có dùng khăn giấy lau sơ, hơn nữa những thứ còn sót lại trên mặt bàn chỉ là nước bình thường nhưng cô vẫn khá để ý.
Cố Nịnh vứt khăn giấy ướt đi, cố gắng không suy nghĩ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì ở nơi này nữa, lấy bài tập còn chưa làm xong ra nghiêm túc làm tiếp.
Thời tiết nóng nực, Trần Tùng ở ngoài tắm rửa xong xuôi mới vào phòng.
Nhìn thấy cô thẳng lưng ngồi ở chiếc bàn học cách giường vài bước chân, đôi chân dài của cô gái để bên dưới gầm bàn, một tay cầm bút, một tay giữ nhẹ một góc bài tập, toàn bộ chú ý đều đặt hết vào đề bài đang làm.
Trần Tùng không phát ra tiếng đi đến giường nằm.
Tầm một tiếng rưỡi trôi qua.
Cố Nịnh lúc này mới cử động lần đầu tiên, cô làm xong một tờ bài tập nên nhìn ra cửa kiểm tra theo quán tính, thấy không có động tĩnh gì nên ánh mắt vô tình lướt qua kế bên giường, bàn tay cầm bút hơi khựng lại.
Trần Tùng đang nhìn cô.
Không biết hắn đã nhìn cô từ bao giờ, Cố Nịnh thấy mất tự nhiên, chớp chớp mắt nói: “Anh không ngủ được à?”
“10 giờ.”
Hắn không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, thay vào đó là mở điện thoại lên xem giờ, ngón tay rõ ràng khớp xương gõ màn hình điện thoại, “em còn định làm bài đến khi nào nữa?”
Cố Nịnh lúc này mới để ý thời gian cũng đã trễ: “Nếu anh mệt rồi thì cứ ngủ trước đi, em…”
Trần Tùng cười cười, không đợi cô nói xong đã nói: “Thói quen của anh là phải sờ ngực khi đi ngủ.”
Lời này cô không cách nào chấp nhận được.
Hơn nữa hắn lại còn nói theo kiểu rất hợp tình hợp lý, giống như đang tám chuyện mà không hề thấy có tí xấu hổ nào.
Cố Nịnh cắn môi, khó xử ngồi yên tại chỗ.
Thật ra hai người ở bên nhau là do người lớn hai bên gia đình hứa hẹn, chắc chắn cũng không có tình cảm mấy. Nhưng cô biết, nếu đã kết hôn rồi thì phải quen với một số việc của đối phương.
Nhưng Cố Nịnh không hiểu được, Trần Tùng không thích cô nhưng sao lại có dục vọng mạnh mẽ với cô như vậy, đương nhiên tình dục chỉ là một trong số những mặt khác.
Tình dục và tình yêu có thể phân ra sao?
Suy nghĩ của người khác Cố Nịnh không rõ lắm, cô cũng không thể phân chia rạch ròi như vậy nên có đôi lúc cùng Trần Tùng làm tình cũng thấy có hơi mâu thuẫn.
Đặc biệt là đêm đầu tiên đó cô khóc đến khàn cả giọng.
Có lẽ là sau khi xong rồi cô cũng cảm nhận được đôi chút thoải mái, từ khi vừa cưới đến giờ thật ra cũng không còn nhiều mâu thuẫn quá.
Nghe nói 23 ngày là có thể tạo thành một thói quen.
Có điều số lần quá nhiều cơ thể nhỏ bé của cô không chịu nổi, còn có thể ảnh hưởng đến việc học. Mà Trần Tùng thì lại giống như dồi dào tinh lực không có chỗ xả nên đều dùng hết trên người cô.
Đàn ông đều như thế à?
Hình như cũng không phải.
Dù sao bạn học nam trong lớp Cố Nịnh cũng không có nhiều người giống Trần Tùng, ít nhất là không biểu hiện ra bên ngoài. Bạn nam lần trước tỏ tình với cô là ủy viên học tập của lớp, mỗi khi vô tình đụng trúng tay bạn nữ cậu ấy đều sẽ đỏ mặt.
Còn Trần Tùng…
Hắn, hắn thường xuyên nói mấy lời thô tục với cô, ngày thường đã nói lúc làm tình còn nói nhiều hơn.
Cố Nịnh cất bài thi vào cặp, vừa đi đến mép giường đã bị cánh tay dài của hắn kéo lên giường.
0 bình luận