Chanh Chua
Thập Cửu Thúc
Chương 3
Cố Nịnh “ừm” một tiếng, Trần Tùng chầm chậm ra khỏi cơ thể cô, khi cây hàng của hắn đi ra vô số thịt bím non mềm bên trong vô tình hít chặt làm cho hắn lại có xu thế cương cứng.
Bọn họ vẫn chưa rời khỏi nhau hoàn toàn, Cố Nịnh cũng có thể cảm nhận được phản ứng của hắn: “Trần Tùng, bây giờ em, em, thật sự rất đói.”
Cô sợ hắn muốn tiếp tục.
“Anh biết, lần này sẽ nói chuyện giữ lời, đã nói làm một lần thì sẽ chỉ làm một lần. Đêm nay em muốn ăn gì?”
Cố Nịnh rũ mắt, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Hôm nay em có mua cà chua, trứng gà, cả thịt bò, dưa leo, vịt quay đều bỏ trong bếp hết. Anh vào là có thể thấy ngay.”
Trần Tùng nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cô.
Trong lòng nghĩ đến chuyện khác, hắn đưa tay thao bao cao su nặng trĩu cột lại rồi ném vào thùng rác trong góc.
“Anh biết rồi.”
Vừa làm xong không lâu mặt mày cô vẫn ửng đỏ, giống như là người say.
Nghe thấy tiếng bao cao su rơi vào thùng rác cơ thể Cố Nịnh hơi run lên. Từ khi kết hôn đến nay chỉ có lần đầu tiên là hai người không dùng bao, chính là cái lần hắn đâm thủng màng trinh của cô.
Đêm đầu tiên của họ cũng không vui sướng như vậy.
Sau khi hắn vào Cố Nịnh khóc mãi không ngừng, tay đè mạnh bụng nhỏ như muốn đây cây hàng gồ lên ở chỗ đó ra ngoài.
Trần Tùng cũng khá khó xử, tên đã lên dây sao có thể không bắn, hắn cũng từng xem phim sex nhưng là lần đầu thực chiến, bị thịt bím của cô co rút nên chỉ vừa cắm vào đã…đã trực tiếp bắn tinh.
Không một người đàn ông nào có thể chấp nhận mình bắn tinh nhanh như vậy.
Hắn cảm thấy xấu hổ.
Cố Nịnh lúc đó cũng có chút ngơ ngác, cô ngây người sở soạng bên dưới.
Học sinh ở độ tuổi như cô ít nhiều cũng đọc qua vài ba bộ tiểu thuyết, nội dung cũng có ít cảnh miêu tả chuyện nam nữ thân mật.
Nhanh thế à?
Cô không khóc nữa nhưng nước mắt trên mi vẫn chưa khô, đôi mắt và mũi đều ửng đỏ, giống như thú cưng đáng thương, ngơ ngác nhìn tinh dịch trên tay không biết làm gì tiếp.
Thiếu nữ cả người trần trụi cuộn tròn dưới thân người đàn ông, làn da trắng như sứ.
Chỉ cần chạm vào nhéo nhẹ một cái cũng có thể lưu lại vết đỏ rất lâu không tan.
Đôi chân bởi vì bị hắn chen vào giữa mà dạng ra hai bên, những sợi tóc bay tán loạn trên gương mặt trắng nõn, tinh dịch vẫn còn đọng trên khe hở ngón tay, đùi trong và nơi riêng tư của cô.
Đôi mắt cô vô tình ngây ngốc như vậy chứ không hề cố ý tỏ vẻ quyến rũ.
Nhưng sự vô tình đó lại trở thành sự quyến rũ chí mạng.
Trần Tùng nhìn thấy bộ dạng này của cô lại nhanh chóng cương cứng trở lại, nơi riêng tư được tinh dịch vừa bắn xong của hắn bôi trơn, nhẹ nhàng tách mở miệng bím, hạ eo, tiến vào bên trong một cách đầy thuận lợi.
Lần đầu tiên hắn không biết tiết chế, tinh dịch bắn liên tục từ khi đặc sệt chỉ còn lại nước loãng, cô bị hắn giày vò phát sốt, một tuần sau không thể làm tiếp mà hắn cũng không dám chạm vào cô nữa.
Nhưng những lần sau đó đều sẽ dùng bao.
Hôm nay cũng thế.
Không cần cô phải nhắc Trần Tùng cũng chuẩn bị tốt mọi thứ như một thói quen. Tuy rằng hắn cũng thích da thịt tiếp xúc thân mật, cùng với cảm giác bắn vào trong cô nhưng bản thân vẫn có chừng mực.
Dù sao cô cũng chỉ mới mười tám, không thể sinh con ngay lúc này được.
Phải thi lớn học xong, Cố Nịnh còn muốn học lớn học.
Lúc trước cô không biết bao cao su còn có phân biệt mùi trái cây hoặc mùi hương hoa.
Cho đến khi thấy Trần Tùng mua mấy hộp bao cao su khác mùi về cô mới viết, có điều bây giờ bao cao su hai người dùng đã cố định là mùi chanh, bởi vì hình như hắn rất thích mùi này.
Cố Nịnh ngửi thấy mùi tan ngọt lan khắp phòng thì càng cúi đầu thấp hơn nữa.
Tà váy của cô vẫn còn bị vén lên mông để lộ nơi riêng tư thưa thớt lông tơ, bên trên có mồ hôi cùng với ít bọt trắng do trận làm thì kịch liệt vừa rồi, nhưng không có sự ma sát đám bọt trắng rất nhanh đã tan hết.
Đầu vú phấn hồng bị rách da nhẹ, xinh xắn như trái cây chín mọng.
Áo ngực màu trắng nhạt còn chưa cởi hẳn chỉ bị Trần Tùng đẩy lên khỏi ngực cô.
Mà chiếc quần lót cùng bộ với áo ngực thì đã sớm bị cởi ra vứt xuống đất.
Đôi chân thon dài của Cố Nịnh vẫn còn đang run rẩy, tay nhỏ theo bản năng mà vòng lấy cánh tay cơ bắp săn chắc của hắn, áo đồng phục bị Trần Tùng vò không ra hình.
Trên người không có một chỗ nào ổn, không có dấu cắn thì cũng là dấu véo. Trần Tùng quen sống qua loa nên ra tay cũng không tiết chế.
Hắn lấy khăn giấy lau phía dưới cho cô: “Em đi tắm trước đi.”
“Dạ.”
“Tắm xong thì đi ra ăn cơm.”
“Dạ.” Cố Nịnh không còn chút sức nào nhưng vẫn cố đáp lời.
Trần Tùng bế cô vào nhà tắm xong cũng nhanh chóng vào bếp nấu cơm. Lúc trước ở một mình hắn luôn ăn ngoài, nếu không thì sẽ ăn mì cho qua bữa.
Trước lúc kết hôn Trần Tùng và anh em cũng không phải chưa từng bàn đến chuyện kết hôn, họ nói sau khi cưới vợ thì về nhà sẽ có cơm nóng nệm ấm chờ sẵn.
Sau khi kết hôn Trần Tùng đúng là có cơm nóng để ăn nhưng là do hắn nấu.
Cũng có nệm ấm, nhưng hắn phải tự mình dỗ dành cô rời khỏi đống bài tập để lên giường với mình.
Lần đầu tiên, cô rầm rì.
Lần thứ hai cô muốn xuống giường, lần thứ ba cô sắp khóc, lần thứ tư khóc lên thành tiếng, lần thứ năm cô nói không muốn ở đây nữa muốn về trường ở.
Đây là chê hắn làm cô quá nhiều lần.
Tóm lại cô thấy ban ngày đi học đã rất mệt mỏi rồi tối về lại còn bị giày vò trên giường.
Cô vợ này của hắn chỗ nào cũng tốt chỉ có khuyết điểm là yêu học tập quá đà, với lại không kiên nhẫn. Nói thật, có khi Trần Tùng cảm thấy trong lòng cô hắn còn thua cả bài tập toán.
Có lúc thật sự không chịu được.
Hắn chỉ nói vài câu đôi mắt cô đã đỏ hoe, nước mắt thi nhau rơi, làm người khác cũng không cách nào trách cô nữa.
Cuối cùng hắn còn phải đi dỗ ngược.
Trần Tùng mặc một chiếc tạp dề có màu sắc không hợp với hắn chút nào, vì là do cô chọn. Cơ thể vừa được giải tỏa thật sự quá thoải mái, nghe tiếng nước truyền ra từ nhà tắm, sau đó cho thịt bò vào nồi nấu.
Không biết là do Cố Nịnh tắm nhanh hay hắn nấu cơm nhanh, cơm nước vừa xong xuôi đã thấy cô từ nhà tắm đi ra.
Cô mặc chiếc váy ngủ dài đến bắp chân, ngón chân trắng như tuyết cuộn tròn trong đôi dép lê.
Làm chuyện kia đương nhiên khó tránh chảy mồ hôi, tóc nhão nhão dính dính nên cô đã gội đầu.
Mái tóc dài của Cố Nịnh xõa trên vai, ngọn tóc vẫn còn rỉ nước, gương mặt bé nhỏ giống như có chút tủi thân, môi nhỏ nhếch lên vì bị hôn sưng.
Hắn nào có giống cưới vợ đâu chứ, giống cưới một vị bồ tát về để tôn thờ hơn.
Nhưng cũng không thể nói vậy được.
Nếu không thì chẳng lẽ mỗi ngày hắn đều làm bồ tát ư, nghĩ kỹ thì đúng là tội lỗi. Trần Tùng kêu cô đi qua ngồi xuống.
Cố Nịnh chậm chạp đi đến.
Trần Tùng vuốt ve gương mặt có chút mũm mĩm như trẻ con của cô, bất ngờ lên tiếng nói: “Ngày mai mấy giờ em đi chơi?”
“9 giờ sáng ạ.”
Hắn lại hỏi: “Vậy khi nào về?”
Cố Nịnh mím môi: “Em không biết.”
Hắn cúi đầu cắn nhẹ lên môi cô: “Trước 7 giờ tối phải có mặt ở nhà, trễ một phút là anh địt nát bím đấy.”
Cố Nịnh xấu hổ đặt đũa xuống: “Anh đừng nói từ kia chứ!”
“Được.”
Trần Tùng nắm tay cô, chơi đùa từng ngón một, lười biếng nói: “Không nói chữ đó. Phải về nhà trước 7 giờ tối, về trễ một phút anh sẽ làm em một lần.”
0 bình luận