Chanh Chua
Thập Cửu Thúc
Chương 1
Cố Nịnh hiện tại mới là học sinh cấp ba, nhưng do tiểu học bị ở lại nên năm cuối cấp ba cô đã đủ mười tám.
Cùng năm, cô đã kết hôn với một người đàn ông.
Bởi vì chưa đủ tuổi do pháp luật quy định cho nên chỉ đãi tiệc ở quê, mời những nhà gần đó đến ăn tiệc, đến năm hai mươi mới đi đăng ký kết hôn.
Bây giờ đã là thế kỷ 21, xã hội sớm đã phát triển, nhưng vẫn còn một số nơi giữ lại tập tục vùng miền hay tập tục xưa như hứa hôn này nọ.
Ví dụ như hôn nhân của Cố Nịnh và chồng cũng là do người lớn hứa hôn với nhau.
Thời bây giờ mà nói “hứa hôn” thì có vẻ hơi kỳ, nhưng người ở quê Cố Nịnh và bố mẹ cô đều rất coi trọng việc đó.
Cuối cùng cô vẫn phải gả đi.
Cố Nịnh cũng có suy nghĩ của riêng mình, nếu không nhờ ông của Trần Tùng thì cô cũng chẳng sống được đến hôm nay, lúc bé cô bị mấy đứa nhỏ ở quê đưa ra bờ biển, xém tí thì chết đuối.
Là ông của Trần Tùng đã cứu cô.
Sau khi ông nội cứu cô xong thì bị cảm rất lâu, mẹ Cố Nịnh cũng khá khó xử, vậy nên mới có lời hứa sau này cô lớn sẽ gả đến nhà họ làm dâu.
Đây đúng là một cái lý do cũ kỹ và vớ vẩn, nhưng không thể phủ nhận là trên thực tế nó có tồn tại.
Người kết hôn với Cố Nịnh tên Trần Tùng, lớn hơn cô tám tuổi.
Lần đầu tiên Cố Nịnh gặp Trần Tùng là trước ngày đãi tiệc một tháng.
Hắn mặc một chiếc áo thun đen, tay cầm điếu thuốc lá đã châm lửa, lười biếng ngồi trên ghế, đôi chân dài bắt chéo, đi dép lê.
Người đàn ông tóc ngắn sạch sẽ, khủy tay hơi cong, cơ bắp ẩn hiện, đường cong đẹp mắt, làn da bánh mật nhìn có vẻ khỏe mạnh, một tay khác tùy tiện thả lỏng.
Mà Cố Nịnh vừa tan học đã bị bố mẹ lôi đi gặp mặt, đồng phục còn chưa kịp thay.
Cô đeo cặp sách, tay không biết để đâu, vừa lo lắng vừa xấu hổ đứng im ở đó.
Trần Tùng bị bố mẹ mình lôi kéo một hồi mới chịu dập thuốc đứng lên nhìn Cố Nịnh.
Cô gái nhỏ rất an tĩnh.
Trên người là đồng phục màu xanh lam và trắng, áo trên là màu trắng trơn, ngực áo được thêu tên trường, bên dưới là váy ngắn màu xanh lam vừa đủ che đùi, để lộ cẳng chân thon dài cân xứng.
Cô gái nhỏ buộc tóc duôi ngựa, vài sợi tóc bay tán loạn trước trán, hồi hộp cắn môi.
Khi nhìn thấy rõ bộ dạng của cô câu đầu tiên mà hắn nói chính là: “Mẹ nó, em ấy đủ tuổi thành niên chưa?”
Cha mẹ hai bên bốn mắt nhìn nhau.
Cuối cùng Trần Tùng được bọn họ cho biết Cố Nịnh vừa mới thành niên, vừa đủ 18 vào tuần trước.
Thật ra ông nội Trần Tùng sớm đã không còn sống, hôm cử hành tang lễ vì Cố Nịnh cần thi lên giữa kỳ nên đương nhiên không thể vắng mặt, vậy là không có đến tham dự tang lễ.
Nhưng bạn đời của ông ấy vẫn còn sống.
Mà bà nội Trần Tùng cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa, chỉ còn tầm hơn một tháng, bà ấy cũng chẳng có nguyện vọng gì ngoài việc thấy cháu trai mình và Cố Nịnh kết hôn, như vậy mới yên tâm nhắm mắt xuôi tay.
Cứ như vậy, hai con người chưa gặp nhau được mấy lần đã tiến tới hôn nhân trước sự chứng kiến của trưởng thôn và người dân ở đó.
*
Cố Nịnh và Trần Tùng kết hôn đã được hai tháng.
Sau khi hai người kết hôn được một tháng thì bà nội của Trần Tùng cũng mất trong sự mãn nguyện không gì luyến tiếc.
Hai người hiện đã sống chung, căn nhà này là do bà nội Trần Tùng dùng tiền tích cóp cả đời của mình mua cho hai người, nhà ở gần trường Cố Nịnh đang học.
Cũng vì lý do đó mà Cố Nịnh từ học sinh nội trú trở thành học sinh ngoại trú. Hôm nay là thứ sáu, được tan học sớm nên cô tiện đường ghé chợ mua ít thức ăn.
Có điều Cố Nịnh sẽ không nấu cơm.
Cô bỏ hết đồ mới mua vào bếp xong xuôi rồi cũng về phòng, lấy bài tập được phát hôm nay ra để lên bàn, mở đèn, nghiêm túc làm từng bài một.
Có lẽ cô quá chăm chú làm bài nên Trần Tùng về lúc nào cũng không biết.
Cho đến khi từ sau lưng có một bàn tay duỗi đến xoa ngực cô thì Cố Nịnh mới biết hắn đã về.
Hơi thở nóng hổi của người đàn ông không ngừng phả đến, giống như muốn bỏ da thịt trần trụi của cô vào chảo dầu không ngừng làm nóng.
Bàn tay to của hắn bao bọc bầu ngực căng mọng của Cố Nịnh, cách một lớp áo nhào nặn nó.
Cố Nịnh không phải rất muốn làm chuyện này lên cố gắng bình ổn hô hấp: “Em, em còn phải làm bài tập nữa, anh khoan hẵng….”
Trần Tùng cắn một cái lên vành tai ửng đỏ của cô: “Hôm nay là thứ sáu, mai là thứ bảy em cứ từ từ mà làm, bây giờ anh muốn em rồi.”
Cố Nịnh có chút bực mình.
Nhưng tính cô dịu dàng, lúc tức giận cũng chỉ giống như đang làm nũng: “Đừng mà, tối qua anh đã làm mấy lần rồi. Hôm nay không được, em còn phải làm bài tập nữa.”
Cô càng nói thì âm thanh lại càng nhỏ dần.
Trần Tùng nhướng mày, bàn tay xoa ngực Cố Nịnh chầm chậm di chuyển xuống bên dưới, từ tà váy trườn lên đùi cô, ngón tay rõ ràng khớp xương ấn một cái lên quần lót, trực tiếp chạm vào miệng bím.
Cố Nịnh cầm bút cũng không vững nữa, cô quay đầu trừng hắn: “Anh!”
“Được thôi, vợ muốn làm bài tập thì cứ làm đi, em làm bài tập của em, anh địt em, thật ra cũng chẳng ảnh hưởng gì nhau cả, trước đây chúng ta chưa thử bao giờ.”
Trần Tùng nhìn gương mặt đang hướng về phía mình, cúi đầu hôn xuống, đầu lưỡi vói vào trong miệng cô.
Cố Nịnh nghiêng đầu tránh né.
Hắn lại thuận thế hôn dọc xuống theo cần cổ trắng nõn, một tay kéo áo cô lên, để lộ hai bầu ngực cân đối đáng yêu, bên trên vẫn còn lưu lại những dấu hôn của hắn đêm qua.
Trần Tùng giống như rất thích ngực Cố Nịnh, lần nào cũng ở lại nơi đó khá lâu, bây giờ hắn cũng đang ngậm đầu vú của cô.
Đầu lưỡi linh hoạt đảo một vòng quanh đầu vú, nhả ra rồi lại ngậm vào, liếm láp qua lại rất nhiều lần.
Cố Nịnh bị hắn làm không còn chút tâm trạng nào để làm bài nữa: “Trần Tùng, em đói rồi.”
Trần Tùng “ừ” một tiếng, sau đó nhấc bổng cô lên bàn sách, một tay cởi quần, cây hàng cứng rắn thẳng tắp nhanh chóng bật ra, vừa to vừa dài, kề sát bên tay của cô đã cứng như thể muốn chọc thủng cô.
“Để anh đút cho miệng dưới của em ăn no đã rồi sẽ đi ra ngoài nấu cơ cho miệng trên của em ăn no.”
Hắn vẫn luôn là người nấu cơm cho cô.
Cố Nịnh muốn nhảy xuống khỏi bàn sách.
Cô không muốn làm ở đây, nếu không sau này mỗi lần ngồi học đều sẽ nhớ đến những chuyện đó.
Nhưng Trần Tùng không cho Cố Nịnh cơ hội làm vậy, hắn ghì chặt bả vai cô, kéo quần lót xuống, vén làn váy lên, để lộ đôi chân vẫn còn dấu cắn ở mặt trong.
Miệng bím của thiếu nữ căng mọng, vì hôm qua sử dụng quá mức nên xung quan có hơi sưng nhẹ, có điều miệng bím hai bên đã khép lại được, cần phải mở ra mới có thể nhìn thấy hạt đậu nhỏ và khe hẹp bên trong.
Dâm dịch của cô khá nhiều, từ lúc hai người kết hôn không biết đã làm bao nhiêu lần, mà bản thân hắn cũng không biết đã uống bao nhiêu.
Trần Tùng tách mở miệng bím đang mấp máy, chọc một ngón tay vào trong.
“Vợ ơi, nơi này của em nhỏ thật đấy.”
“Mỗi lần địt em anh cứ có cảm giác phạm tội quan hệ với trẻ vị thành niên.”
Cố Nịnh căn bản không nghe được hắn đang nói gì, chỉ cảm thấy bên dưới căng trướng: “Trần Tùng, túng dục quá độ có hại cho sức khỏe đấy, lúc trước mỗi lần làm xong anh đều nói cách một ngày mới làm một lần.”
Trần Tùng rút ngón tay ra.
Hắn không ngừng xoa bóp hột le của cô, đem đến khoái cảm hết đợt này đến đợt khác, làm cô không ngừng tiết mật dịch để có thể đón nhận hắn một cách dễ dàng hơn.
Cố Nịnh nhẹ nhàng thở hổn hển.
“Lời nói của đàn ông lúc trên giường em cũng tin được sao?” Trần Tùng cười một tiếng, “Vợ ơi, lần trước anh cũng từng nói muốn địt chết em đấy.”
“Vậy anh nhanh lên chút….” Cô rơi vào đường cùng nên chỉ có thể thỏa hiệp.
Vừa nói được một nửa cô đã cảm giác hai chân mình bị hắn nhấc bỗng đặt lên vai, sau đó cánh tay siết lấy eo cô kéo về, eo hắn hạ thấp, đỡ lấy bờ mông trắng nõn của cô nâng nhẹ lên.
Rất nhanh cả hai đã có thể nghe thấy bên dưới truyền đến tiếng nước, cây gậy thô to hoàn toàn đi vào khe hẹp, hai túi trứng đập vào xương mu của cô.
Trần Tùng siết chặt eo Cố Nịnh, vừa đẩy eo vừa nói: “Vợ ơi.”
“Như vậy đã nhanh hay chưa?”
Hắn cố ý bóp méo lời nói của cô, dùng tốc độ nhanh nhất để ra vào làm cho mật dịch của cô chảy ra nhiều hơn, bụng nhỏ cũng phình lên hình dạng của hắn.

0 bình luận