Chương 16

Dùng xong vãn thiện, Thẩm Giai vẫn không chờ được Đỗ Yểu Yểu xuất hiện, chờ sắp kết thúc mới có tiểu tỳ nữ tới thông bẩm: “Phu nhân mệt mỏi nên trở về phòng nghỉ ngơi trước. Thỉnh lớn nhân và Diệp cô nương tự nhiên.” Đáy mắt Diệp Oánh ẩn hàm tha thiết chờ mong, Thẩm Giai làm như không thấy, lập tức rời đi, tới thẳng viện của Đỗ Yểu Yểu. Sau khi thành hôn hắn rất ít khi lại đây, Ngân Diệp đang dùng khăn mềm lau tóc ướt cho Đỗ Yểu Yểu, thấy hắn thì giật mình dừng động tác lại. "Sao thế?" Đỗ Yểu Yểu nằm trên tiểu tháp, nhắm mắt nghỉ tạm. Thẩm Giai đặt ngón trỏ lên môi, Ngân Diệp không thể không nghe, run giọng đáp: "Không… không sao ạ." Thẩm Giai đi qua, nửa cúi người nhận lấy khăn mềm trong tay Ngân Diệp, giúp Đỗ Yểu Yểu lau tóc. Ngân Diệp thức thời lui ra. Hắn không có kinh nghiệm, xoa vài cái đã khiến Đỗ Yểu Yểu cau mày, có sợi tóc giật đau khiến nàng trợn mắt, nâng tay ngăn lại: "Ngân Diệp, nhẹ thôi, đau quá!" Nàng bắt được một bàn tay thon dài có lực, nhéo nhéo, da thịt rắn chắc, không mềm mại nhẵn nhụi như nữ tử. Tay nam nhân! Đỗ Yểu Yểu cuống quít nhảy dựng lên. Thẩm Giai dù bận vẫn ung dung đặt khăn mềm lên tiểu tháp. "Chàng… Sao chàng lại tới đây?" Đỗ Yểu Yểu sợ tới mức nói lắp. Đêm này trăng sáng sao thưa, không phải trúc mã nên củi khô lửa bốc với thanh mai, ngươi ta thân mật à? Hung thần này chạy tới chỗ nàng làm gì thế? Thẩm Giai chậm rãi tuần tra trong phòng, vòng qua bình phong, xuyên qua rèm che, nhìn chằm chằm làn khói nhẹ nhàng dâng lên trong lư hương kim nghê, cực kỳ hưng trí cười nói: "Đêm xuân lạnh lẽo, muốn mời phu nhân lưỡng tụ thiêm hương." Đỗ Yểu Yểu đỏ mặt, sao thành ngữ nàng bịa đặt lại rơi vào tai Thẩm Giai rồi? Miệng tiểu thanh mai chẳng kín gì cả, mới bao lâu đã hội báo hết với Thẩm trúc mã rồi! Đỗ Yểu Yểu giả chết không đáp. Thẩm Giai nhẹ vỗ tay, tiếp tục trêu chọc: "Ta đã quên, Yểu Yểu không biết thiêm hương, Yểu Yểu xinh đẹp thế này chỉ cần bụng không chịu thua kém, sinh cho ta một tiểu tử mập mạp là được!" Đỗ Yểu Yểu che mặt. Người này cài ám vệ bên người nàng nghe lén đấy à! "Sau này gia sản Thẩm phủ đều là của nàng và nhi tử…" Thẩm Giai cười đi tới, kéo tay nàng đang che mặt xuống. "Đừng nói nữa…" Đỗ Yểu Yểu cảm thấy thẹn cực kỳ. "Thân thể yếu đuối… Ta cũng sẽ không tha cho nàng." Thẩm Giai hơi ôm vòng lấy thắt lưng cứng đờ của Đỗ Yểu Yểu, ghé sát bên tai nàng thì thầm. Hiện trường lật xe ghê gớm thật! Những lời nàng nói với Diệp Oánh đều bị thằng nhãi Thẩm Giai nghe rõ ràng rành mạch. Đỗ Yểu Yểu cuộn ngón chân bấm chặt mặt đất, nhắm nghiền mắt lắp bắp: "Ta… Ta không thể." Hơi thở ấm áp của nam nhân phất qua bên mai bên cổ, vành tai trắng bóng của nàng nhiễm hai luồng đỏ ửng. Hô hấp nhanh hơn, tim đập thình thịch. Thẩm Giai nhìn thùy tai nàng nhanh chóng phiếm hồng, liếm liếm môi, ghé sát vào thêm một chút: "Là thân thể yếu nên không thể… hay là không thể sinh nhi tử?" Nói xong, hắn vòng tay siết eo nàng. Ý tứ ám chỉ rất rõ ràng, Đỗ Yểu Yểu cắn môi nỗ lực từ chối: "Đều không thể!" Thẩm Giai liếm vành tai nàng, ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng, truy vấn: "Nàng muốn tiếp tục ra ngoài làm Đỗ phu nhân?" Đỗ phu nhân là xưng hô hai tiểu quan lần trước gọi nàng, Đỗ Yểu Yểu nào dám nhận, đành phải thuận theo hắn: "Không, là Thẩm phu nhân." Thẩm Giai mỉm cười, lại nhắc: "Thế là Yểu Yểu tỷ sao?" "Không, là… Giai ca ca." Đỗ Yểu Yểu kiên trì nhấn nhá từng chữ. Biện minh đến không muốn sống nữa thì lại nghe Thẩm Giai hỏi: "Nàng cảm thấy phu quân nàng hèn nhát yếu đuối?" Đỗ Yểu Yểu nhận mệnh dán đôi đào mật lên ngực hắn, ngoan ngoãn nói: "Yểu Yểu muốn." "Được." Thẩm Giai vừa lòng. Một tay thăm dò vào vạt áo của nàng, tay kia nâng cằm nàng lên hôn thật mạnh. Hắn hôn đến cường thế, tay xoa ngực nàng, lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi của nàng hung hăng mút mát. Đỗ Yểu Yểu ăn cay xong lại uống nước bạc hà, miệng thơm mát cực kỳ. Thẩm Giai tiến vào miệng nàng công thành chiếm đất, hôn đến khi nàng rưng rưng nước mắt, thở hổn hển mềm nhũn tựa vào người hắn. Đầu lưỡi tê dại, môi hồng sưng lên, Đỗ Yểu Yểu rũ mi, dáng vẻ mặc người hái. Thẩm Giai cũng không tự xưng là chính nhân quân tử, khiêu khích tới khi hai đầu nhũ đều cứng rắn đứng thẳng lại luồn tay vào dưới váy nàng, tìm được khe hở rất hẹp kia. Cánh hoa còn chưa hé mở, nước từ bên trong thấm ra ướt đẫm lòng bàn tay hắn. Hắn dùng một ngón tay đẩy thịt non ra, từ dưới lướt mạnh lên phía trên. Đỗ Yểu Yểu rên rỉ, ôm lấy cổ hắn, cưỡi trên tay hắn. Thẩm Giai tìm được hạt âm đậu kia, dùng bụng ngón tay nghiền qua lại, chà xát đến khi hạt đậu đứng lên, kích thích bén nhọn khiến dâm thủy từ miệng huyệt tràn ra tí tách. "Đừng, dừng lại…" Đỗ Yểu Yểu lắc mông muốn tránh, lại bị hắn nắm lấy âm đậu không thể nhúc nhích, chỉ đành cọ cọ cổ tay hắn lấy lòng: "Đừng, đừng đùa chỗ đó." "Chỗ đó là chỗ nào?" Thẩm Giai hỏi, không nhanh không chậm chuyển động, lại ghé tới bên tai nàng tự đáp: "Có phải dâm đậu của Yểu Yểu không? Vừa sờ là cứng, chà một cái là chảy nước." Đỗ Yểu Yểu chỉ muốn kiếm tờ giấy niêm phong miệng Thẩm Giai lại. Tán tỉnh thì tán tỉnh đi, tiền diễn thì tiền diễn đi, nói lời dâm đãng thế làm gì! Thấy nàng xấu hổ không chịu nổi, Thẩm Giai thả lỏng tay, hai ngón tay cong lên, trượt dọc miệng huyệt chui vào. Tư thế đứng thẳng khiến ngón tay đi vào rất sâu, nàng gần như ngồi thẳng trên tay hắn. Bánh bao mềm ướt trơn trượt bao bọc lấy ngón tay thon dài. Đầu ngón tay hắn thoáng dùng sức, khảm vào thịt non trong hoa tâm của nàng. Thẩm Giai bị nàng kẹp đến không rút được tay, dịu dàng nói: "Thả lỏng." Cảm giác dị vật trong cơ thể quá mãnh liệt, đầu ngón tay của hắn ẩn sâu trong thịt non, lúc có lúc không quấy nhiễu hoa tâm. Đỗ Yểu Yểu bị kích thích đến càng co rút chặt hơn. Thẩm Giai khó xử nhíu mày, như vậy khiến hắn thật sự không dễ nhúc nhích, cuối cùng đành nửa ôm người đặt lên bàn, cởi bỏ quần áo của nàng, ngón tay bắt đầu đưa đẩy.
0 bình luận