Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Nam Chính
Hoa Khuyết Khuyết
Chương 8
Nhìn bóng lưng rời đi của Thẩm Giải, Đỗ Yểu Yểu không thể tiếp tục duy trì được nữa, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Ngân Diệp vội vàng bung dù, phủi tuyết bám trên người nàng xuống rồi cầm khăn tay lau nước mắt cho nàng: "Phu nhân..."
Đỗ Yểu Yểu hít hít cái mũi nhỏ nói: "Ta không sao..."
Hiện tại nàng chỉ cảm thấy lạnh, tuyết làm ướt chân tóc của Đỗ Yểu Yểu, hơi lạnh phả thẳng vào cổ, ngay cả tâm cũng lạnh như băng.
Bất lực, cô đơn, không nơi nương tựa.
...
Sau khi Đỗ Yểu Yểu quay về tiếp tục bị bệnh thêm mấy ngày. Thân thể của nguyên chủ thực sự quá kém rồi. Khi nàng đang cực kỳ đáng thương ngồi trên giường uống thuốc thì nhận được thư nhà từ Thanh Châu.
Chuyện câu dẫn biểu ca quả thực không thể cứ như vậy lặn xuống được. Cô cô của nguyên chủ nói hết mọi tội trạng của nàng cho phụ thân mẫu thân nàng biết. Trong thư phụ thân nói nàng phải đến Vĩnh Ninh hầu phủ để tạ tội, nếu như không nghe lời thì bọn họ sẽ lập tức chặn hết tất cả nguồn thu nhập từ các cửa hàng của nàng.
Nguyên chủ tiêu tiền như nước, chìa khóa khố phòng Thẩm Giai còn chưa đưa đưa cho nàng, mỗi tháng định kỳ chỉ cấp cho nàng mấy chục lượng bạc. Chỉ tiêu hàng ngày của Đỗ Tiêu Tiêu hoàn toàn phụ thuộc vào mấy cửa hàng ở kinh thành trong của hồi môn của mình.
Chưởng quầy quản lý cửa hàng đều là người từ Thanh Châu đến, hơn nữa nguyên chủ chỉ lo tiêu xài hoang phí chứ chưa bao giờ quản sổ sách nên quyền lên tiếng vẫn nằm trong tay phụ thân.
Đỗ Yểu Yểu gãi đầu.
Nàng không để ý chuyện tài chính bị cắt đứt cho lắm, điều nàng để ý là nếu như nàng cứ bướng bỉnh không đi thì cha nương nguyên chủ sẽ đuổi đến kinh thành, như vậy phiền phức lớn rồi. Cô cô nguyên chủ chính là hình mẫu 'em chồng giàu có' được người nhà coi trọng.
Còn bảo nàng đến nhà xin lỗi ấy hả? Cô cô cao ngạo của nàng đâu dễ nói chuyện như vậy đâu? Sao có thể để việc này kết thúc như vậy? Chẳng may lại để người ta đặt thể diện nhà mình dưới chân dẫm nát thêm lần nữa thì người trong kinh thành chắc chắn sẽ tiếp tục chê cười.
Cửa hầu phủ quá sâu, gia đình cổ lớn phiền phức như vậy, sao nàng có thể ứng phó được? Hơn nữa nam chính từ trước đến giờ giống y như vật bài trí, luôn thờ ơ lạnh nhạt,
Nếu như Thẩm Giai đứng ra, đi cùng nàng thì sao?
Một tia sáng lướt qua, hai mắt Đỗ Yểu Yểu lập tức sáng bừng.
Ngự sử là quan chức nhất phẩm, ngang bằng với chức vị của Vĩnh Ninh hầu phủ. Nếu như Thẩm Giai đi cùng nàng thì nhất định chuyện này sẽ êm xuôi.
Nhưng khó khăn ở chỗ Thẩm Giai cũng không dễ nói chuyện hơn cô cô nàng đâu.
Đỗ Yểu Yểu bất đắc dĩ tung ra lớn chiêu.
Nàng phân phó Ngân Diệp đi mời cháu gái của Lâm tướng - Lâm Thư Uyển đến phủ chơi.
Nhắc tới vị tiểu thư Lâm Thư Uyển này thì không thể không giới thiệu cho mọi người, nàng ta ở trong sách chính là ánh trăng sáng trong lòng nam chính, là đối tượng mà tất cả nữ nhân trong hậu cung đều ghen tị.
Người đẹp lại thiện tâm, đoan trang lễ phép, theo như lời đồn thổi thì Thẩm Giai tang thê không cưới, cả đời không con đều bởi vì nàng ta.
Điều đáng tiếc nhất là Lâm Thư Uyển giống với nguyên chủ, ở trong sách đều thuộc hàng pháo hôi, chết sớm.
Mà việc nguyên chủ chết có quan hệ rất lớn với Lâm Thư Uyển.
Nhưng hiện tại Đỗ Yểu Yểu xuyên vào người nguyên chủ, nàng sẽ không để bi kịch đó xảy ra một lần nữa. Bắt đầu từ giờ phút này, nàng nhất định phải lập mối quan hệ thật tốt với 'người trong lòng' của Thẩm Giai.
Tạm thời hắn không thu nhận Kim Chi nhưng chắc chắn hắn sẽ đặt biểu muội ôn nhu trong lòng. Nàng cố gắng tác hợp hai người bọn họ, vậy thì chắc chắn sau này còn một đường sống.
Lần này nàng phải bày tỏ lòng thành của mình với biểu muội, đồng thời nhờ nàng ta thuyết phục Thẩm Giai, nhờ hắn hỗ trợ khí thế một xíu. Chắc hẳn Lâm Thư Uyển sẽ đồng ý thôi.
Buổi sáng Đỗ Yểu Yểu gửi thư mời, buổi chiều Lâm Thư Uyển đã tới phủ.
Xem ra, trong lòng vị biểu muội này cũng có biểu ca rồi. Đỗ Yểu Yểu đứng ở giữa chia cách bọn họ ba năm, hơn nữa gần đây còn dây dưa không rõ với Tống biểu ca, Lâm Thư Uyển bắt đầu lo lắng cho thanh danh của Thẩm Giai.
Thời tiết lạnh giá, Đỗ Yểu Yểu lại không khỏe lắm nhưng vẫn cố gắng đến phòng bếp nửa ngày.
Ngân Diệp dẫn Lâm Thư Uyển đến phòng của Đỗ Yểu Yểu. Phòng của Đỗ Yểu Yểu bày biện hoa mỹ, kim hoa bồn cảnh, rèm châu bằng hồng ngọc, cả căn phòng đều phô bày lớn phú lớn quý của nhà nguyên chủ.
Lâm Thư Uyển khẽ nhíu mày.
Đỗ Yểu Yểu bước vào nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt đã hiểu ra, cố ý nói: "Biểu muội nhìn phòng tỷ đẹp không? Ai, đẹp vậy mà biểu ca muội lại không thích, hai năm rồi mà vẫn chưa đến phòng ta."
Phòng ở và thư phòng của Thẩm Giai lấy yên tĩnh, đơn giản và thực dụng làm chủ, chứa nhiều tàng thư và bức họa nổi tiếng. Lâm Thư Uyển là tài nữ, chắc chắn tính cách sẽ có phần giống Thẩm Giai, không thể chấp nhận được phong cách xa xỉ như 'nhà giàu mới nổi' này.
Chỉ vài câu nói ít ỏi đã có thể tìm thấy điểm đồng điệu của hai người đó, nhân tiện nói rõ mấy năm nay Thẩm Giai vẫn luôn trong sạch, quan hệ với thê tử cũng không tốt lắm.
Quả nhiên, mày Lâm Thư Uyên giãn ra, cười nhẹ nói: "Sở thích của biểu tẩu khá dộc đáo."
Quả nhiên là tiểu thư khuê các, tu dưỡng tốt thật.
Đỗ Yểu Yểu ra sức khen ngợi: "Cũng may có biểu muội hiểu ta."
Sau đó nàng kéo Lâm Thư Uyển ngồi xuống, cảm thán nói: "Hôm nay mời biểu muội đến đây thật ra là có chuyện cần nhờ."
"Biểu tẩu cứ nói, Lâm Uyển Thư có thể giúp được hay không phải nghe mới biết." Lâm Uyên Thư nhận tạch trà Ngân Diệp dâng lên, khẽ nhấp một ngụm.
Đỗ Yểu Yểu làm ra vẻ khó xử: "Ài, muội cũng biết, mấy ngày trước ta có uống chút rượu nên làm loạn ở Tống gia, khiến mọi người hiểu lầm quan hệ giữa ta và biểu ca. Mà vừa rồi cha ta lại gửi thử, bảo ta đến Vĩnh Ninh hầu phủ xin lỗi..."
Nàng dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: "Tính cách của cô tỷ, chắc muội cũng nghe rồi, thật sự rất khó nói. Haizz, tỷ muốn biểu ca muội đi cùng với tỷ, có thể giúp tỷ nghe mắng ít một chút."
Có Thẩm Giai ở đó, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, Vĩnh Ninh hầu phủ chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Lâm Thư Uyển không biểu cảm gì nói: "Sao biểu tẩu không tự nói với biểu ca?"
Nói chuyện với nữ tử cổ lớn mệt ghê, đã nói rõ ràng như vậy rồi mà còn phải ngươi một lời, ta một tiếng để dẫn ra.
Đỗ Yểu Yểu suy sụp cúi mặt, nói ra tình hình thực tế: "Quan hệ giữa ta và biểu ca muội cũng không tốt hơn quan hệ giữa ta và cô cô đâu."
Lâm Thư Uyển che miệng cười khẽ: "Biểu tẩu không thử thì sao biết được?"
"Chắc chắn lời tỷ nói sẽ không có tác dụng." Đỗ Yểu Yểu chắc chắn, khẩn cầu nói: "Ta muốn mời biểu muội nói giúp ta thử xem, khuyên nhủ biểu ca muội đi cùng ta đến hầu phủ một chuyến."
Lúc này Lâm Thư Uyển cũng không lập tức đồng ý.
Đỗ Yểu Yểu không ngừng cố gắng: "Hai người bọn ta nhìn nhau không vừa mắt, sống tiếp như vậy cũng không có ý nghĩa gì. Chờ việc này qua đi... Ài, chắc tỷ sẽ tìm cơ hội nào đó nói chuyện hòa ly với biểu ca muội."
Lâm Thư Uyển khách sáo: "Giữa phu thê với nhau cần phải giao lưu và cọ xát nhiều."
Nàng ta nhấp thêm ngụm trà, sau đó đồng ý: "Vậy ta giúp biểu tẩu nói thử xem."
Đỗ Yểu Yểu đạt được ý nguyên, phân phó Ngân Diệp bưng bát canh đã được hâm nóng trong bếp từ sáng tới: "Biểu muội đưa bát canh này qua đó giúp ta luôn nhé."
0 bình luận