Dụ Dỗ Anh Hàng Xóm
Tinh Giai
Chương 10
Xe rẽ vào bãi đỗ xe của một trung tâm thương mại rồi tắt máy.
Kỳ Nam ung dung nhìn người con gái vẫn đang cố gắng cởi quần, có lòng tốt nhắc nhở “Đến nơi rồi.”
Quần bó không dày, nhưng eo rất chặt, Tinh Nhung cố gắng muốn tránh vết thương trên mông bên tay chân hơi luống cuống.
“Chủ nhân đợi em một chút được không?”
Kỳ Nam lấy điện thoại ra, mở đồng hồ bấm giờ “Một phút bằng mười cái đánh mông, bắt đầụ”
Tinh Nhung đẩy nhanh động tác, trong quá trình kêu lên vài tiếng xuýt xoa, quần bó cởi đến đùi, cô lấy trứng rung từ tay Kỳ Nam, vén một góc quần lót nhét vào, mông cọ xát trên ghế, lắc qua lắc lại để điều chỉnh.
Đợi cô chỉnh trang quần áo xong, Kỳ Nam cầm điện thoại lên xem.
“Ba phút hai mươi bảy giây, bốn mươi cái đánh vào mông, tự nhớ.”
Tinh Nhung “ ”
Nhiều hơn mười cái
Cô vừa định mở cửa xe, đột nhiên gặp phải ánh mắt Kỳ Nam, anh muốn giúp cô cởi dây an toàn.
“Sao?” Kỳ Nam nhướn mày hỏi.
“....Em sẽ nhớ.” Tinh Nhung không dám giận cũng không dám nói, ngoan ngoãn trả lời.
Để mông không bị trói buộc, cô cố ý mặc quần lọt khe.
Lúc này mới hối hận, quần lót quá nhỏ không thể cố định được “Quái vật nhỏ”, chỉ có thể nhờ vào quần bó mỏng manh chống đỡ.
Kỳ Nam khóa cửa xe, đi vòng qua đầu xe đến bên cạnh cô “Đi thôi.”
Tinh Nhung đi từng bước nhỏ, bị anh kéo dài khoảng cách.
Kỳ Nam quay đầu lại nhìn cô “Lề mề cái gì vậy?”
Tinh Nhung muốn khóc mà không được, cũng không biết giải thích thế nào.
Kỳ Nam nhìn cô mấy giây, đuôi mắt mang theo nét cười kì lạ, nhướng mày hỏi “Là muốn tôi mở công tắc?”
Tinh Nhung suýt nữa quỳ xuống, vội vàng bắt lấy cánh tay anh, hoảng loạn lắc đầụ “Không không không.”
“Vậy thì làm sao?” Kỳ Nam hỏi.
Tinh Nhung cúi đầu không dám nhìn anh, hận không thể đào cái lỗ chui xuống, nhỏ giọng lầm bầm “Quần lót lọt khe không cố định được ‘quái vật nhỏ’.”
“Bốp” một tiếng đánh vang lên trên mông.
Tinh Nhung chưa kịp kêu ra tiếng, âm thanh của người đàn ông đã vang lên bên tai.
“Mông đã thành quả cà chua rồi mà vẫn còn dâm đãng?”
Tinh Nhung không thể nói lý do, bởi vì cô ướt rồi.
Cô cảm nhận rõ ràng hơi thở của anh phả lên cổ mình.
Câu nói kia đã khơi lên du͙c vọng của cô, tiểu huyệt trào ra dâm thủy̠, làm ướt “cá voi nhỏ” đang nằm yên tĩnh bên trong.
Kỳ Nam kéo vai cô, giúp cô tránh khỏi những người khác trong thang máy.
Bọn họ ra khỏi thang máy ở tầng 4, Kỳ Nam quen cửa quen nèo dẫn cô đến một nhà hàng Nhật.
Tinh Nhung cảm thấy nhà hàng này quá đắt, chia đôi tiền xong nửa tháng sau phải cạp đất mà ăn mất, vì vậy đứng ở cửa không dám vào.
“Sao vậy?” Kỳ Nam hỏi “Không thích đồ Nhật?”
Tinh Nhung cân nhắc giữa nói thật và nói dối, cuối cùng vẫn chọn nói thật “Quá đắt, đợi tháng sau em có lương đã được không?”
Kỳ Nam ngây người một lát, làm khó “Nhưng voucher hôm nay nếu không dùng thì sẽ hết hạn, đủ 300 sẽ giảm 200.”
Tinh Nhung ngốc nghếch mở to mắt “Voucher lớn như vậy sao?”
“Ừm, đồng nghiệp cho, anh ấy đi công tác không dùng đến, lại cảm thấy tiếc vì vậy bán cho tôi với giá 20 tệ.” Kỳ Nam giải thích.
Tinh Nhung xoa xoa ngón tay, nói “Vậy chúng ta chia đôi đi, em sẽ mời anh xem phim, là phim mới công chiếu, đồ uống và bắp rang bơ em cũng mua cho anh.”
Kỳ Nam không có thói quen dạy dỗ trẻ con lúc ăn cơm, vì vậy không bày tỏ ý kiến, kéo cô vào bên trong.
Nhân viên phục vụ dẫn họ vào tìm chỗ ngồi, Tinh Nhung nhìn thấy ghế gỗ cứng, ngay lập tức cảm thấy mông co rút, đau ê ẩm.
“Xin hỏi ở đây có đệm lót không, phiền cô mang một cái đến.” Kỳ Nam nói.
Nhân viên phục vụ nhìn anh, lại nhìn Tinh Nhung, gật đầu nói “Vậy mời hai người xem qua thực đơn trước.”
“Cảm ơn.”
Nhân viên phục vụ đi khỏi, Tinh Nhung nhỏ giọng nói “Chủ nhân, em đi vào nhà vệ sinh một lát.”
Kỳ Nam ngồi xuống ghế, tay gõ lên cuốn thực đơn dày nặng “Gọi món trước đi.”
“Vâng.” Tinh Nhung đứng bên cạnh anh, vừa định lật thực đơn thì một bàn tay đã nắm lấy eo cô.
Một giây sau, cô đã ngồi vào trong lòng anh.
Hai chân người đàn ông tùy ý tách ra, chiếm hết chỗ, Tinh Nhung không dám nhìn người xung quanh, cúi đầu nhỏ giọng nói “Chủ nhân, sẽ bị người khác nhìn thấy...”
“Cũng không chọc vào em, sợ cái gì?” Kỳ Nam không để ý, dùng tư thế này cùng cô xem thực đơn.
“Thích loại sushi nào?”
“Thích cá ngừ không?”
“Rau củ, khoai tây nghiền có muốn không?”
.....
Anh liên tiếp hỏi cô, Tinh Nhung lại không rảnh trả lời, hai đùi khép chặt, đầu gục vào bên cổ anh, kìm nén những tiếng nghẹn ngào.
Quái vật nhỏ trong quần đang rung động có quy luật, khoáı cảm mạnh mẽ từ nơi tư mật truyền khắp toàn thân, đến cả ngón chân trong đôi giày trắng cũng thoải mái đến mức cuộn tròn lại.
Tiểu huyệt mềm mại dâm đãng bị rung đến chảy nước, thấm ướt quần lót, còn hơi thấm ra ngoài quần bó.
“Chủ, chủ nhân, em muốn vào nhà vệ sinh.” Tinh Nhung nhỏ giọng kêu một tiếng.
Kỳ Nam đưa tay vén những lọn tóc rơi trên mặt cô ra sau tai, nhẹ nhàng xoa một cái lên vành tai trắng như ngọc “Sướng đến vậy sao? Đi đi.”
Tinh Nhung nhũn cả chân, vừa muốn đứng lên lại nghe thấy anh nói một câu “Nhớ đi tiểu, không lát nữa lại bị trứng rung rung đến mức tiểu ra ngoài.”
Nhân viên phục vụ vừa lúc mang đệm lót tới, Tinh Nhung mặt đỏ tai hồng không dám nghĩ nhân viên phục vụ có nghe thấy lời vừa nãy không, vội vàng theo bảng chỉ dẫn chạy vào nhà vệ sinh.
Tinh Nhung không biết Kỳ Nam tính thời gian thế nào, vì vậy vừa vào nhà vệ sinh đã nhanh chóng dừng “quái vật nhỏ” lại.
Sự trống rỗng trong cơ thể lúc này được phóng lớn đến vô cùng.
Du͙c vọng đang ở lưng chừng, cô không thể dùng ngón tay đâm vào tiểu huyệt để tự thỏa mãn như mọi ngày.
Vào phòng vệ sinh, cởi quần ra, thấy đáy quần đã hơi sẫm màu, dấu vết ẩm ướt hiện lên rõ ràng.
Cô rút khăn giấy lau đi, rồi tiếp tục xử lý quần lót.
Trên quần lót lọt khe vô cùng ẩm ướt lầy lội, dâm thủy̠ lấp lánh như từng sợi chỉ bạc dính bên trên, càng nhìn càng cảm thấy dâm đãng.
Ngay cả trên thân “cá voi nhỏ” cũng là một mảnh trơn trượt.
Sau khi cô đi ra từ nhà vệ sinh, Kỳ nam đã gọi món xong, đang ngồi nghịch điện thoại.
Cô ngồi lên chiếc ghế đã được lót đệm, dán vào người anh, nhỏ giọng nói đạo lý với anh “Chủ nhân, có thể đừng mở trứng rung không, quần của em ướt hết rồi.”
Kỳ Nam nhướn mày, nâng mắt nhìn cô “Không quản được tiểu huyệt dâm đãng của mình?”
Giọng điệu lạnh nhạt, giống như trong lúc huấn luyện.
Tinh Nhung bị câu nói của anh làm cho xấu hổ đến mức đỏ mặt, tim đập nhanh, nhỏ giọng cầu xin “Chủ nhân, đợi lúc về rồi...”
Kỳ Nam không đáp lời.
Tinh Nhung nhìn vào mắt anh, những lời còn đang nói dở không cách nào thoát ra khỏi miệng.
Lúc về mới mở đồ chơi?
Hay là lúc về mới chịu đánh?
Kỳ Nam vẫy tay gọi nhân viên phục vụ.
“Xin chào, xin hỏi có phòng riêng không?”
Nhân viên phục vụ lướt vài cái trên máy tính bảng “Vẫn còn, mời hai vị đi theo tôi.”
Tinh Nhung cầm điện thoại, đi theo hai người, giống một cô vợ nhỏ đáng thương.
0 bình luận