Chương 9

Chủ nhật, Kỳ Nam đến công ty tăng ca. Tinh Nhung ngủ tận đến lúc mặt trời đã lên ba con sào mới dậy ăn bữa sáng, sau đó làm ổ trên sofa nhắn tin cho anh. N Chủ nhân, chào buổi sáng. Đầu bên kia không trả lời tin nhắn. Cô lại tiếp tục gõ chữ. N Chủ nhân, anh ăn sáng chưa? N Chủ nhân, có cần em mang bữa sáng cho không? Tin nhắn thứ tư còn chưa kịp gửi, ba tin nhắn làm phiền đằng trước đã phát huy tác dụng rồi. Q Nhớ tôi rồi? Tinh Nhung đỏ mặt, nằm úp sấp trên sofa xóa hai chữ chủ nhân vừa mới nhập trong chat, sau đó gửi một cái icon đáng yêụ N Ưm Ưm.JPG. Cô đột nhiên nhớ đến một câu, “tất cả những tin nhắn làm phiền đều chỉ mang một ý nghĩa, đó là “Em nhớ anh rồi.”” Vui quá, cô còn chưa nói nhớ anh mà anh đã hiểụ Q Đang họp, đợi đến tối cùng nhau ăn cơm. N Vâng, chủ nhân, anh làm việc đi Tinh Nhung gửi tin nhắn rồi vào phòng ngủ lột chăn đệm ga trải giường ra vứt vào máy giặt, sau đó lại mang chăn ra phơi ngoài ban công. Hồi trước những ngày cuối tuần không có chủ nhân, cô đều ở lỳ trong nhà hai ngày, dọn dẹp vệ sinh và chăm sóc bản thân, vì vậy hai ngày trôi qua rất nhanh. Dọn xong một vòng, cũng đã đến mười hai giờ hơn. Tinh Nhung ngồi xuống sofa, cầm điện thoại định đặt đồ ăn ngoài. Vừa đặt mông ngồi xuống sofa cô đã nhảy lên. “A " Cô hét lên, hơi rơm rớm nước mắt, hai tay ôm cặp mông. Cô đi đến trước gương, nhè nhẹ kéo quần ngủ xuống, kéo cả quần lót xuống đầu gối. Hai mông đã hơi tiêu sưng, cũng không còn đỏ như hôm qua nữa, nhưng những dấu vết của công cụ tình thú lại hiện lên rất rõ ràng, nhìn rất đáng thương. Tinh Nhung đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa, mềm mại đẫy đà, sờ rất đã tay. “Ding dong, ding tong” Đột nhiên chuông cửa vang lên. Tinh Nhung kéo quần lên, không khỏi kêu lên vài tiếng “Aiyo aiyo” Cửa mở, bên ngoài là shipper, trong tay cầm điện thoại. Hai người nhìn nhau mấy giây, shipper mới mở lời “Anh gì ơi, cửa mở rồi.” Tinh Nhung thấy hành vi đáng nghi của anh ta, trong lòng đã có một suy đoán to gan. “Xin chào, đây là đồ ăn bạn trai đặt cho cô, chúc cô dùng bữa vui vẻ, phiền cô đánh giá năm sao, cảm ơn.” Shipper nói xong liền đưa đồ ăn cho cô. Tinh Nhung ngơ ngác nhận lấy, không thể đè nén cảm xúc, trong lòng vui vẻ nhảy nhót vì hai chữ kia. Bạn trai... Nhưng anh lại chỉ là chủ nhân.... Đóng cửa, cô mở khóa màn hình điện thoại, mới nhìn thấy tin nhắn Kỳ Nam gửi từ nửa tiếng trước. Q Trưa nay ăn gì? Q Thích cơm lươn hay thích rau xào? Q Không trả lời tin nhắn? Vậy thì chọn cơm lươn đi. Trong những hàng chữ đều là sự dịu dàng không thể tìm thấy trên mặt anh. Tinh Nhung mở máy ảnh, chụp một tấm gửi cho anh. N Cảm ơn chủ nhân đã đặt đồ ăn cho em. N Đáng yêụ JPG Q Không cần cảm ơn. Q Lần sau không trả lời tin nhắn sẽ đánh vào tay. N Tinh Nhung cười, trả lời bằng một icon ngốc nghếch hài hước. N Sợ quá sợ quá Ý tứ khıêu khích rất rõ ràng, Kỳ Nam không ngốc, đương nhiên có thể hiểu được. Q Nghiêm chỉnh một chút, lần sau đừng có khóc. Tinh Nhung không tự chủ được lại nhớ đến cảnh khóc đến không biết trời đất gì hôm qua, mông lại bắt đầu đaụ Cô liền bỏ qua vấn đề này. N Chủ nhân, anh có thích bộ phim điện ảnh nào không? Cô có thói quen vừa ăn cơm vừa xem phim, bộ phim mấy ngày trước đã cày hết rồi, vẫn chưa tìm thấy phim nào mới. Q Không có, ăn cơm đi. N Ò, chủ nhân dữ quá. N Dọa em rơi cả đũa rồi. Tinh Nhung gửi tin nhắn rồi lại múc một miếng cơm cho vào miệng, đi đến chỗ sofa. Q Bé con, nói dối sẽ phải chịu đánh. Q Mông và tiểu huyệt vẫn còn đau đúng chứ? Tinh Nhung vừa ăn miếng cơm, suýt nữa lại phun ra ngoài, dù không có ai nhìn thấy nhưng cô vẫn thấy rất xấu hổ. Tiểu huyệt và cúc hoa hôm qua bị roi đánh đau nhức vô cùng, nhưng không nghiêm trọng bằng trên mông, đến bây giờ đã không còn đau, cũng không còn đỏ nữa. Tinh Nhung gửi một icon mặt đỏ tai hồng. Ai ngờ người ở đầu bên kia lại cố ý chơi xấụ Q Nói chuyện. Dù hiện tại cách màn hình điện thoại, Tinh Nhung cũng phải ngoan ngoãn lại. N Mông vẫn đau, bên dưới không đau nữa. Q Bên dưới là chỗ nào? Tinh Nhung hít một hơi, biết là anh cố ý, vì vậy dứt khoát trả lời thẳng. N Tiểu huyệt và cúc hoa không đau nữa. Q Ừm, buổi tối qua đây, cho em thử đồ chơi. N Vâng ạ, chủ nhân. Tinh Nhung ngay lập tức muốn bay lên, cả buổi chiều đều thấp thỏm mong đợi, vểnh tai nghe động tĩnh ở hành lang. Buổi tối bảy giờ, Tinh Nhung nhận được điện thoại của Kỳ Nam. “Chuẩn bị đi, sau đó xuống ăn cơm.” Giọng nói trong điện thoại vẫn lạnh lùng như thế, nhưng Tinh Nhung lại vô cùng vui vẻ. “Vâng, em đến ngay.” Cúp điện thoại, cô đổi một chiếc váy hoodie trắng, buộc tóc đuôi ngựa, nghĩ đi nghĩ lại lại mặc một chiếc quần bó. Ra khỏi khu nhà, Tinh Nhung nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng Kỳ Nam, vừa định gọi điện thoại, đèn bên phải của chiếc xe đen đã nhấp nháy hai lần. “Ở bên này.” Kỳ Nam hạ cửa kính, vẫy tay gọi cô đi qua chỗ mình. Tinh Nhung chạy qua, áp sát vào cửa xe bên ghế phó lái hỏi “Chủ nhân, em có thể ngồi đây không?” Kỳ Nam quay sang, biểu thị muốn cô tránh ra một chút. Tinh Nhung lùi lại hai bước, cửa xe bị anh đẩy ra. “Lên xe.” Chủ nhân mở cửa xe cho cô Tinh Nhung nghĩ, đang định lên xe thì nhìn thấy một hộp quà trên ghế xe. “Chủ nhân, đây là cái gì?” “Đây là quà cho em, lên xe trước đi.” Tinh Nhung cầm lấy hộp quà màu hồng, thắt dây an toàn. Xe khởi động, Kỳ Nam nhìn đường “Lấy đồ trong hộp ra, tự làm sạch, sau đó đút cho tiểu huyệt.” Tuy đã nghe rất nhiều lần những lời như thế này của anh, nhưng cô vẫn không nhịn được đỏ mặt, nhỏ giọng kháng nghị “Chủ nhân...” Kỳ Nam nghiêng đầu nhìn cô, đuôi mắt mang theo ý cười “Hửm?” Tinh Nhung bị vẻ đẹp của anh mê hoặc, đỏ mặt, ngoan ngoãn đáp lời “Vâng, chủ nhân.” Cô mở hộp quà, bên trên là một quả trứng rung nhỏ, là loại có thể chăm sóc từ âm đế đến tận cúc hoa. Nhãn hiệu “Quái vật nhỏ”, tạo hình cá voi nhỏ màu hồng, đuôi và miệng đều mềm mềm. Hồi trước cô mua trứng rung của nhãn hiệu này đã nhìn thấy cái này, chỉ có điều nó không rung mạnh, vì vậy đã đặt một loại khác. Tinh Nhung cầm lên, lấy dung dịch khử trùng vệ sinh nó. Động tác rất thuần thục, nhưng mặt lại càng ngày càng đỏ. A a a Chủ nhân còn đang ở bên cạnh. “Động tác nhanh lên chút, lát nữa đến nơi là em phải nhét ở bên ngoài đấy.” Kỳ Nam không hề nhìn cô, nhưng lại giống như đang lắp camera giám sát trong lòng cô vậy. Tinh Nhung bị dọa sợ, gần như không thể phân biệt câu nói của anh có tính khả thi hay không, vì vậy động tác dần nhanh chóng. Sau khi vệ sinh trứng rung xong, Tinh Nhung vừa định cởi quần bó, lại phát hiện không có chỗ nào để đặt xuống. Kỳ Nam đưa tay về phía cô, bàn tay hướng lên. Tinh Nhung nhìn sang, bàn tay rất to, to đến mức có thể dùng một tay bao trọn ngực cô, ba đường chỉ tay và khớp xương rất rõ ràng, ngón tay thon dài. “Đặt vào đây.” Kỳ Nam thấy cô ngây người, nhắc nhở. “Vâng.” Tinh Nhung đưa cá voi nhỏ màu hồng cho anh, hai tay luồn vào trong váy bắt đầu cởi quần.
0 bình luận