Chương 8

Kỳ Nam nhìn đồng hồ "Bốn giờ rồi, em mặc quần áo vào rồi nghỉ ngơi đi, sáu giờ dậy ăn cơm, có được không?” Tinh Nhung bây giờ giống như một bé thỏ con, so với “quả mật đào” dâm đãng vừa nãy giống như hai người hoàn toàn khác biệt vậy. “Được.” Kỳ Nam cố ý làm khó “Xưng hô đâu?” L ng ngực Tinh Nhung giật thót một cái, hơi xấu hổ lại có chút ngọt ngào, cúi đầu gọi “Chủ nhân.” “Ừm, đi đi.” Kỳ Nam vỗ đầu cô. Tinh Nhung về nhà, ngay lập tức nhảy lên chiếc giường màu hồng phấn của mình. Lúc cặp mông căng tròn trong quần bò vừa chạm vào giường, suýt nữa thì Tinh Nhung nhảy lên vì đaụ Tinh Nhung chậm rãi lại một chút, bò lên giường mở điện thoại. Nửa tiếng trước, bạn thân gửi tin nhắn đến. Đồ nhát gan Bảo bối, thế nào rồi, có thuận lợi không? Đồ nhát gan Vẫn còn đang tiếp tục sao? Đồ nhát gan Cậu không phải là bị đánh đến mức không xuống nổi giường rồi chứ? Đồ nhát gan Gọi điện thoại cho tớ đi, xin cậu đấy N Cảm ơn cậu nha. Tinh Nhung trả lời lại, đầu bên kia lập tức nhắn lại. Đồ nhát gan Sao rồi, sao rồi, sao rồi??? N Cảm giác rất tốt, anh ấy rất giỏi Đồ nhát gan Huấn luyện quan hệ tình du͙c sao? Dâm dê. JPG. N Cũng không hẳn là thế. Tinh Nhung cảm thấy tình huống này có hơi phức tạp, vì vậy trả lời bằng voice chat. “Tớ...tớ cởi sạch rồi, cũng bị anh ấy chạm vào rồi, nhưng mà không có những bước tiếp theo.” Đồ nhát gan Chạm vào tiểu huyệt của cậu rồi? N Đồ nhát gan Đều là người trưởng thành cả rồi, cậu xấu hổ cái gì? Đồ nhát gan Lúc tớ huấn luyện cũng bị chạm vào, anh ấy còn nhét cả trứng rung vào trong huyệt của tớ, cúc hoa thì bị nhét gậy rung, cứ đến lúc cao trào thì anh ấy tắt mất. Đồ nhát gan Tớ vẫn còn nhớ huấn luyện xong tớ đánh anh ấy một trận. N Sau đó thì sao? Đồ nhát gan Sau đó bị anh ấy túm đến đâm vào tiểu huyệt. Bụm miệng khóc.JPG. N Phụt Đồ nhát gan Cậu còn chưa nói với tớ, đừng có hồng vòng vo lừa gạt cho qua chuyện Dù sao cũng là lần đầu tiên huấn luyện, mong muốn được tâm sự của Tinh Nhung vẫn còn rất kịch liệt. N Thì là..những chỗ nên chạm đều đã chạm rồi, nhưng mà chưa dùng đến mấy đồ dùng tình thú kia. N Anh ấy đúng là rất biết chơi Tớ bị anh ấy đánh đến mức liên tục chảy nước, lại còn.... Đồ nhát gan Lại còn cái gì? Cao trào? Phun nước? Hay là bị đánh đến tè cả ra??? Tin nhắn ở đầu bên kia đầy dấu chấm hỏi, rõ ràng là đã bị cô khơi lên hứng thú rồi. Tinh Nhung nghĩ lại khung cảnh lúc đó, trả lời. N Là cái cuối cùng. Đồ nhát gan Bị đánh đến tiểu ra thật á??? Đồ nhát gan Đánh vào đâu? Vào tiểu huyệt sao? Tinh Nhung rúc đầu vào trong chăn, muốn giấu đi sự quẫn bách xấu hổ của mình. N Thì là vén hai bên lên rồi đánh, mới hai roi tớ đã....cái kia rồi. Đồ nhát gan Wa Đệch Thật là biết cách chơi Tớ cũng muốn Trong lời nói tràn đầy sự hâm mộ, Tinh Nhung cười. N Hay để đớ gửi lời đến chủ nhân nhà cậu/ Cười gian.JPG. Cô vừa vào nhóm đã biết cô gái này là người của chủ nhóm, mặc dù cô ấy không thừa nhận. Sau đó quen nhau rồi cô ấy mới nói, bởi vì cô ấy nhát gan, vẫn luôn không dám thực hành huấn luyện, đúng lúc bạn thời thơ ấu của cô ấy lại là S, nên liền huấn luyện cô ấy luôn. Tuy rằng là vậy, nhưng hai người vẫn không xác nhận quan hệ. Nhưng trong nhóm thì hai người cũng công nhận. Đồ nhát gan Đừng mà Đồ nhát gan Không muốn nói chuyện với anh ấy đâu N Sao vậy? N Hai người cãi nhau rồi? Tinh Nhung cảm thấy không có chuyện gì, hai người này vẫn luôn đấu khẩu với nhau như vậy. Đồ nhát gan tuy rằng lấy tên nick trên mạng như vậy, nhưng thực ra tính cách lại rất cởi mở, lại còn rất nghịch ngợm, lại thêm chủ nhân của cô tính cách nóng nảy, cãi nhau là chuyện như cơm bữa. Đầu bên kia một lúc lâu sau mới trả lời tin nhắn. Đồ nhát gan Gần đây bạn gái cũ của anh ấy trở về. Đồ nhát gan Bọn họ tổ chức một bữa tiệc cho cô ta, anh ấy cũng đi. Đồ nhát gan Hai người bọn tớ chắc sắp kết thúc rồi. Đồ nhát gan Aizzz, hôm qua giới thiệu cho cậu người đó, nếu không phải vì địa điểm không thích hợp, với lại nếu không phải là bạn của anh ấy thì tớ đã tự đi rồi. Tinh Nhung vẫn chưa dứt ra khỏi mấy dòng tin nhắn trước, vừa nhìn thấy câu này liền xóa hết mấy dòng an ủi trong khung chat. N Cảm ơn cậụ N Cậu đến muộn rồi, tớ đã nhận anh ấy làm chủ nhân rồi/ Đắc ý rung đùi.JPG. Đồ nhát gan Chúc mừng chúc mừng Đồ nhát gan Tớ cũng sẽ cố gắng, tranh thủ 1/5 đến gặp cậu, sẽ dẫn cả chủ nhân của tớ đi. N Cậu cố lên nha, còn nửa tháng nữa. Hai người hẹn nhau từ hôm Thanh Minh, nói là 1/5 sẽ gặp nhau, đến lúc đó Đồ nhát gan thấy cô đăng ảnh đồ ăn vặt, nói là muốn ăn, hai người liền cứ như vậy quyết định gặp mặt. Đồ nhát gan Cố lên. JPG. Sáu giờ, Kỳ Nam sang gõ cửa. Tinh Nhung đã chuẩn bị xong, đứng ở cửa cong eo thay giày. Nghe thấy âm thanh, cô liền mở cửa rồi tiếp tục chiến đấu với đôi giày trắng. Dây giày hơi chặt, cô lại lười gỡ ra, chỉ có thể cố gắng dùng lực nhét chân vào bên trong. Anh đưa tay vỗ vào mông cô hai cái "Đi giày chậm vậy?” Tư thế này của Tinh Nhung khiến máu đều dồn hết lên mặt, có chút không thoải mái. “A, đợi em một chút.” Kỳ Nam kéo tay cô "Đứng lên.” “Hả?” Tinh Nhung tuy rằng không hiểu gì, nhưng vẫn đứng lên theo lời anh nói. Giây tiếp theo, liền thấy người đàn ông mặc quần đen áo sơ mi trắng ngồi xổm xuống trước mặt cô. Kỳ Nam gỡ lỏng dây giày, nắm lấy chân cô đi vào, Tinh Nhung máy móc thuận theo động tác của anh, nhìn thấy dây giày lỏng ra theo động tác của ngón tay thon dài của anh, sau đó biến thành một chiếc nơ bướm. “Chủ, chủ nhân...” Cô hoàn hồn, có chút kinh sợ vì được yêu thương. Kỳ Nam đứng dậy "Đi thôi, đi ăn cơm.” Hai người cũng không đi quá xa, đến một tiệm cháo gần quảng trường. Là Tinh Nhung đề nghị. Cô không giỏi nấu ăn, thường đặt đồ ăn ngoài. Đồ ăn ở tiệm này rất ngon, đây là lần đầu tiên cô đến đây ăn trực tiếp. Bây giờ vẫn còn sớm, trong tiệm cũng không có nhiều người, Tinh Nhung nhỏ giọng nói “Chủ nhân, anh đã sớm biết người nói chuyện với anh là em đúng không?” Kỳ Nam không khẳng định cũng không phủ định, nhìn cô không nói gì. Tinh Nhung mím môi, hỏi bằng một cách khác "Chủ nhân, anh biết em là người nói chuyện với anh từ lúc nào vậy?” Kỳ Nam nhìn khuôn mặt tràn đầy sự tò mò của cô, tốt bụng giải đáp nghi ngờ cho cô "Lúc nhìn thấy em làm ướt sofa.” Giọng nói của anh không cao không thấp, Tinh Nhung mở to mắt nhìn anh, sau đó mắt đảo vòng tròn, nhìn trái lại nhìn phải. Thấy không ai để ý đến bọn họ, cô mới nhỏ giọng nói “Anh không nói với em đó là anh.” Kỳ Nam dựa vào ghế, một tay cầm điện thoại, mệt mỏi nói “Vậy tôi có thỏa mãn được sự mong đợi của em không?” Mắt Tinh Nhung sáng lấp lánh, thành thật gật đầu trước mặt anh. Dường như cảm thấy còn chưa đủ, lại nhỏ giọng bổ sung "Anh rất giỏi, em rất thích ” Cô khen anh một cách không hề che giấu, đánh thẳng vào sự thỏa mãn của anh. Kỳ Nam hơi ngồi thẳng lại, cong môi "Hi vọng sau này huấn luyện cũng sẽ khiến em hài lòng.” Tinh Nhung không nói gì, nằm sấp lên bàn, giống như đang giấu một bí mật quý giá nào đó, đôi mắt sáng lấp lánh lộ ra ngoài, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn. Kỳ Nam đưa tay xoa đầu cô, những sợi tóc cũng mềm mại y như người cô vậy "Em làm công việc gì?” “Giáo viên cấp hai, dạy lịch sử, chủ nhân thì sao?” “Anh làm quản lý, làm việc ở Bất động sản Nguyên Mậu gần đây.” Kỳ Nam vừa nói vừa bấm điện thoại, sau đó đưa đến trước mặt cô "Lưu tên và số điện thoại đi.” Tinh Nhung cầm lấy điện thoại, điền vào chỗ anh đã mở sẵn. “Em tên là Tinh Nhung? Haa ” Kỳ Nam nhìn tên cô, bật cười. Tinh Nhung thấy anh cười, hai tai đỏ lên "Chủ nhân tên là gì?” Kỳ Nam ngoắc ngoắc tay, Tinh Nhung hiểu ra liền đưa điện thoại của mình cho anh. Mấy giây sau, cô nhìn vào danh bạ, cong môi “Tên của chủ nhân hay thật.” Ngón tay chạm vào màn hình, tìm thấy thông tin của anh, đang chuẩn bị sửa lại thì nhìn thấy tấm ảnh lớn diện bên trên đã đổi. Trên chiếc giường đậm màu là chăn đệm lộn xộn, gối đầu cũng quăng lung tung, nhìn kĩ tấm chăn dưới chân giường còn có một vết nước đậm màụ Tất cả đặt cùng với nhau khiến người khác khó lòng không tưởng tượng xa xôi. Tinh Nhung ngay lập tức đỏ mặt, ấm ức kêu lên "Chủ nhân...” Nhìn dáng vẻ của cô, Kỳ Nam biết cô đã nhìn thấy rồi, nói “Gọi cái gì? Không phải em làm sao?” Tinh Nhung khóc không ra nước mắt, cầu xin “Chủ nhân, đổi ảnh khác được không?” Kỳ Nam đè thấp giọng "Đổi cái gì, đổi thành ảnh tiểu huyệt của em phun nước sao?” Tinh Nhung “ ” “Hay là đổi thành ảnh em lộ mông chịu đánh?” Lời vừa nói ra, Kỳ Nam liền bị cô bịt miệng lại. Anh lạnh lẽo nhìn cô một cái, Tinh Nhung liền lập tức bỏ tay. “Muộn rồi, hai mươi roi, tự nhớ lấy.” Tinh Nhung xấu hổ đến mức sắp khóc, làm gì có ai trước mặt bàn dân thiên hạ nói ra những lời đó, lại còn bắt cô chịu đánh
0 bình luận