Chương 3: Sự chuẩn bị cho cuộc thi

Sau khi khiêu vũ thêm một bài nữa, mẹ tôi cuối cùng cũng tách khỏi Trịnh Nam. Với câu trả lời trong lòng, bà ngập ngừng hỏi: "Tên con là Trịnh Nam đúng chứ. Gần đây đúng là cô sắp tham gia một cuộc thi đấu có giải. Cuộc thi khiêu vũ này rất quan trọng đối với cô, nhưng bạn nhảy của cô đã bị bệnh và phải nhập viện..." Trịnh Nam vội vàng nói: "Cô giáo Lan, con có thể giúp cô." Mẹ tôi sững người một lúc rồi hỏi: "Cô không có nhiều thời gian, hơn nữa mức cạnh tranh trong thi đấu càng khó hơn. Chúng ta cần ít nhất bốn tiếng đồng hồ để luyện tập mỗi ngày." "Không sao ạ." Trịnh Nam trả lời dứt khoát. Mẹ tôi vẫn ngập ngừng: “Liệu có ảnh hưởng đến chuyện học tập của con không?” Trịnh Nam không thèm để ý nói: "Không sao đâu ạ, dù sao thì gia đình con cũng rất có tiền, dù học lực của con có như nào, thì sau này vẫn đều có thể vào một trường đại học danh tiếng." Mẹ tôi bất ngờ: "Được thôi, nếu con thật sự muốn giúp cô thì mỗi buổi chiều khi tan học con có thể đến trung tâm dạy khiêu vũ của cô, còn cuối tuần đến nhà cô tập." Trịnh Nam nói: "Không thành vấn đề." Mẹ tôi hài lòng cười một tiếng: "Xong việc rồi, dù là đạt giải gì đi chăng nữa, cô cũng sẽ thưởng cho con, con muốn phần thưởng là gì?" Trịnh Nam dõng dạc khoát tay nói: "Phần thưởng là gì không quan trọng, được giúp đỡ cho cô giáo Vương mới thật sự là vinh hạnh của con, hơn nữa, cô còn là là mẹ của Long, nên con càng muốn muốn giúp cô hoàn thành cuộc thi khiêu vũ này." "Cảm ơn con." "Cô đừng khách sáo, con là người làm việc có kỷ luật, chỉ cần con muốn làm, thì chắc chắn sẽ có kết quả tốt, lần này con nhất định sẽ giúp cô giành chức vô địch." "Không cần, cứ cố gắng hết sức là được." Đôi nam nữ chênh lệch tới 25 tuổi đang trò chuyện cùng nhau về việc khiêu vũ, như thể họ đã tìm thấy một người bạn tri kỷ của mình vậy, cậu ấy cứ nói mãi không dứt, liền gạt tôi sang một bên. Nếu không phải vì cái bụng đói cồn cào thì tôi đã không ngại cắt ngang cuộc nói chuyện của họ rồi. Trong khi mẹ tôi đang xuống bếp nấu ăn, tôi kéo Trịnh Nam vào phòng ngủ của mình, nghiêm nghị cảnh báo: "Trịnh Nam, tôi đã nói với cậu rồi, tôi yêu cầu cậu đến đây để giúp đỡ, cậu đừng có mà có ý đồ gì khác..." Trịnh Nam vừa nghe xong câu nói của tôi, xụ mặt nói: "Cậu nói cái gì vậy, bà ấy là mẹ cậu, tôi và cậu còn là bạn cùng lớp, người mẹ đáng kính nhất của cậu, tôi có thể làm gì khác ngoài việc giúp đỡ bà ấy sao?" "Ừ, tốt nhất là nên như thế." Nói xong điều này, đột nhiên tôi cảm thấy tội lỗi với cậu ấy. Tối hôm đó, Trịnh Nam ở lại nhà tôi cùng ăn tối. Sau khi nghỉ ngơi một tiếng, mẹ tôi lấy một bộ quần áo cho Trịnh Nam đi tắm. Tám giờ tối, hai người chuyên ngành khiêu vũ nóng lòng bước vào phòng khiêu vũ bên cạnh, luyện tập tiết mục mà mẹ tôi sẽ thi. Tôi tò mò vào một lúc thì thấy mẹ vẫn đang dạy Trịnh Nam một số kỹ năng cơ bản nên tôi về phòng chơi game vì thấy chán. Để có riêng tư, sau khi tôi ra ngoài, mẹ tôi đóng cửa phòng lại. Mãi đến mười một giờ tối, mẹ tôi mới mở cửa nói với Trịnh Nam đêm nay ngủ với tôi, rồi ngày mai cùng nhau đi học. Trịnh Nam không nói gì, cậu ấy đã ngủ trên giường của tôi đêm đó. "Hoài Long, mẹ của cậu có thực sự là 41 tuổi không?" Trịnh Nam đột nhiên hỏi tôi khi tôi đang chuẩn bị ngủ. Tôi dứt khoát nói với anh ấy: "Vớ vẩn, chị tôi năm nay 22 tuổi, tôi 16 tuổi, mẹ tôi 41 tuổi, đó là điều bình thường mà?" Trịnh Nam lại hỏi: “Còn cha cậu, sao hôm nay tôi không gặp ông ấy?” Tôi thành thật nói với cậu ấy: “Cha tôi là thủy thủ, ông ấy đã lên một chiếc thuyền để đi làm nhiệm vụ với những người khác. Mỗi lần ông ra khơi, phải mất vài tháng mới quay trở lại." Trịnh Nam thở dài: "Ông ấy ra khơi, phải mất vài tháng mới quay trở lại. .." "Sao vậy?" "Không sao đâu, haha." "Chán quá.” Tôi ngơ ngác nhìn cậu một cái, xoay người đi ngủ. Trịnh Nam bên cạnh đang trằn trọc trở mình, sau đó đột nhiên đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Tôi không ngủ được, nên là ra ngoài xem TV một chút nhé." "Cậu nhỏ tiếng lại chút, đừng phá giấc ngủ của mẹ tôi đấy." Tôi ra lệnh, cũng không thèm quan tâm đến cậu ta nữa. "Hiểu rồi." Trịnh Nam đồng ý, sau đó mở cửa đi ra ngoài. Không lâu sau, tôi nghe thấy giọng nói dịu dàng của mẹ tôi: “Trịnh Nam, sao con vẫn chưa ngủ?”
0 bình luận