Sắc mặt Khương Vãn Ly nháy mắt trắng bệch, nàng sợ tới mức lập tức quỳ lên và dập đầu xin tha: "Tiện nô sai rồi, tiện nô sai rồi, xin chủ nhân tha mạng..."
Quân Đình đạp lên mặt nữ nhân, vận dùng linh lực huyễn hoá ra một cái roi tơ vàng, dùng nó quất vào cặp mông đã sưng phồng của nàng. Quân Đình đang nổi giận nên ra tay rất tàn nhẫn, mỗi roi đánh xuống tựa như có một lưỡi dao cắt vào da thịt nàng.
Mỗi roi quất xuống đều tạo ra một vết thương đẫm máu, những đóa hoa máu liên tục được tạo ra. Đặt biệt là chỗ lỗ nhỏ hồng hào, non nớt vừa phun ra nước tiểu đã bị đánh đến mức máu tươi đầm đìa.
Vì bị giẫm lên mặt nên Khương Vãn Ly có muốn mở miệng xin tha cũng không làm được, cảm giác đau đớn phía sau là điều nàng chưa bao giờ chịu đựng. Nhất thời, trong đầu Khương Vãn Ly chợt lóe lên suy nghĩ bản thân sẽ bị đánh chết.
Mãi đến khi thị nữ đi vào thay chăn đệm mới, trận trừng phạt bằng roi này mới dừng lại. Thị nữ đã được dạy dỗ kỹ càng nên nàng ta lau khô nước tiểu trên mặt đất trước, sau đó mới nhanh nhẹn thay khăn trải giường và chăn đệm.
Sau khi đồ vật mà Vương muốn lên giá, nàng ta lập từ hành lễ rồi lui ra.
Hai cánh mông của Khương Vãn Ly đã bị đánh nát bươm, máu thịt lẫn lộn. Quân Đinh giơ chân đá nữ nô ngã lăn ra đất, phần mông đập mạnh xuống thảm làm Khương Vãn Ly phải hít ngụm khí lạnh.
Quân Đình tách hai cánh hoa rách nát ra một cách thô bạo, sau khi tìm được lỗ nhỏ vừa phun ra nước tiểu, hắn dùng một cái ống nhỏ dài cắm vào trong, mãi đến khi nó chạm vào bàng quang hắn mới dừng lại.
Vị trí yếu ớt bị dị vật cắm vào khiến Khương Vãn Ly đau tới mức toát mồ hôi lạnh, nàng nắm chặt tấm chăn bao quanh cơ thể mình, vì dùng sức quá nhiều nên đầu ngón tay nàng trở nên trắng bệch.
Uống xong một thùng nước, bụng nàng phình to lên như một thai phụ mang thai tám chín tháng. Cái ống bị rút ra, một cái que to cỡ ngón tay út bị chèn vào niệu đạo, bàng quang đầy nước nhưng lại không thể phát tiết ra, cảm giác buồn tiểu tra tấn nữ nhân tội nghiệp.
Sau khi trừng phạt nữ nô phạm lỗi, Quân Đình không thèm quan tâm đến nàng nữa mà xoay người, lên giường nghỉ ngơi. Ngày mai hắn phải dẫn theo đại quân tấn công thành trì nên không muốn lãng phí quá nhiều thời gian và sức lực trên người nô lệ.
Vì bụng quá to nên Khương Vãn Ly chỉ có thể nằm im dưới đất, trông giống như một con rùa không thể xoay người được. Cặp mông bị đánh thê thảm áp sát mặt thảm, thế nên nàng không chỉ phải chịu đựng cảm giác đau đớn từ vết thương mà còn phải chịu đựng sự đau khổ vì nhịn tiểu.
Một đêm này trôi qua hết sức đau khổ, cứ suy nghĩ mãi không ngủ được. Rất lâu sau đó cơn buồn ngủ mới chiến thắng đau đớn, giúp nàng tiến vào mộng đẹp.
Khi Khương Vãn Ly tỉnh dậy thì trời đã sáng, ánh nắng chiếu vào theo khe hở màn cửa. Nàng cố hết sức chống tay đỡ người ngồi dậy, động tác nhẹ này lại càng khiến nàng buồn tiểu toát hết mồ hôi.
Nàng ngẩng đầu nhìn quanh, trong lều vua rất yên tĩnh, Quân Đình đã rời đi chỉ còn lại một mình nàng. Cách đó không xa có hai bát ăn, một bát trong đó đựng nước, bát khác chứa canh linh dược.
Trong bụng Khương Vãn Ly đầy nước, cử động đều rất khó khăn, di chuyển cực kỳ chậm chạp bằng cả tay lẫn chân. Nàng cúi đầu liếm ăn như chó, sau khi ăn sạch lại xoay sang bên kia uống mấy ngụm nước. Nàng không dám uống nhiều nhưng nếu không uống thì thân thể nàng sẽ không chịu nổi.