Chương 3: Bị nhốt, tay chân trói chặt

Bảy ngày trước Nam Vực Vương đã đánh hạ Phong Thành, dã tâm của hắn rất lớn tất nhiên sẽ không thỏa mãn khi mới chiếm được một thành trì. Hắn để lại năm nghìn tinh binh thủ thành và bổ nhiệm Hà Tử Sâm làm thành chủ Phong Thành, còn bản thân thì dẫn theo đoàn quân cuồn cuộn gồm bốn trăm nghìn quân đi về phía Tịnh Thành. Khương Vãn Ly là nô lệ của Vương nên phải đi theo đoàn quân để hầu hạ, nàng bị nhốt trong xe chở tù nhân, toàn thân trần truồng cuộn tròn trong một cái lồng sắt cao bằng nửa người trưởng thành do một con ngựa kéo đi. Nàng nghiêng người nằm dưới sàn, tay chân đeo xiềng xích dày nặng, hai cánh tay bị kéo ra sau lưng, còn hai chân thì co lại che trước ngực. Trên chiếc cổ thon dài cũng có một cái vòng sắt siết rất chặt, làm nàng cảm thấy khó thở. Cái vòng trên cổ được nối với một sợi dây xích, đầu còn lại của xích sắt bị khoá vào lan can xe. Trong suốt quá trình hành quân, Khương Vãn Ly không hề được thả ra lần nào cả. Nếu nàng khát thì uống nước trong bồn, lúc đói nàng sẽ uống canh linh dược trong bát cơm. Những lúc nàng muốn tiểu cũng chỉ có thể giải quyết ngay tại chỗ, vì vậy không quá hai ngày, trong xe chở tù đã hôi thối nồng nặc. Điều may mắn duy nhất của Khương Vãn Ly đó là sau khi trở thành nô lệ, mỗi ngày nàng chỉ uống canh linh dược cho nên không cần đi đại tiện. Nếu không nàng sẽ giống hệt như một con lợn, cả ngày đều sống bên cạnh đống phân và nước tiểu của chính mình. Người canh giữ nàng là hai thị vệ trẻ tuổi, bọn họ rất tập trung vào công việc, hầu như mỗi ngày bọn họ đều trông coi nàng giống như một con vật. Bọn họ chưa từng chú ý đến dáng vẻ ngại ngùng của nàng hay nói chuyện với nàng, cũng chưa bao giờ quấy rối nàng. Thỉnh thoảng khi nhìn thấy nước trong bồn hoặc canh trong bát đã hết, bọn họ mới đến gần để bổ sung cho nàng. Cuối cùng, sau năm ngày lên đường, đội quân cũng đi tới vùng ngoại ô Tịnh Thành, quân đội đóng quân ở một nơi cách Tịnh Thành hơn hai mươi dặm Xe chở tù được mở ra từ bên ngoài, hai thị vệ tháo bỏ xiềng xích trên người nàng, chỉ chừa lại vòng sắt trên cổ. Một người nắm hai tay, người còn lại giữ lấy hai chân nàng khiêng nàng xuống dưới xe chở tù giống như đang khiêng một con lợn nướng. Vẻ mặt của bọn họ rất nghiêm túc, dường như đối với hai người, không phải họ đang khiêng một nữ nhân mà là một món vũ khí. Bọn họ khiêng Khương Vãn Ly vào trong một căn lều rồi ném nàng vào thùng gỗ có sẵn nước ấm. Đã lâu Khương Vãn Ly không được tắm rửa, toàn thân nàng vừa bẩn lại hôi, ngay cả bản thân nàng cũng sắp không chịu nổi nữa. Bốn thị nữ đi theo từ Phong Thành nhanh chóng vây quanh nàng, bọn họ giúp nàng tắm gội sạch sẽ từ đầu đến chân, ngay cả vùng kín cũng được cọ rửa sạch sẽ bằng bàn chải một cách cẩn thận, sau đó bọn họ dùng một tấm chăn lông bọc cả cơ thể nàng lại. Tiếp theo, hai tên thị vệ trẻ tuổi đi tới, nâng nữ nhân đã bị gói lại như bánh chưng đi vào lều của Vương. Khương Vãn Ly tháo tấm chăn lông trên người xuống, vừa nhìn thấy cách bày trí xa hoa trong căn lều kiểu Trung Quốc, nàng biết chắc chắn bản thân được đưa vào lều của Vương. Khương Vãn Ly ngồi dậy, lặng lẽ quỳ trên tấm chăn lông dày, im lặng chờ Vương giá lâm. Tính cách của Vương rất tệ, vì không muốn chọc giận hắn khiến bản thân mất mạng nên nàng không dám lười biếng, lưng nàng duỗi thẳng, đầu gối cong lại, ngay cả phần mông cũng lơ lửng giữa khoảng không chứ không dám ngồi lên bắp chân.
0 bình luận
aaa