Văn Quốc Đống xoa nộn nhũ của Tô Bối, khom người ngậm lấy núʍ ѵú của cô: “Đợi chân anh khỏi… Anh sẽ tự mình đi vào… Tiến vào nó ba ngày ba đêm!” Tô Bối nhắm mắt nâng mông, một tay đỡ nhục côn để ở hoa huyệt, chậm rãi hạ người xuống. Cảm giác tràn đầy đã lâu truyền từ hoa huyệt đến, mị thịt vô thức cuốn lấy cự côn. “Ừm…” Một tiếng than nhẹ không kìm lòng nổi buột miệng thốt ra. Tô Bối ôm cổ Văn Quốc Đống dùng sức ngồi xuống, hoa huyệt nuốt...