“Cha… A Lê đều có thể liếʍ cho người ta… Ừm…” Văn Quốc Đống nâng hai chân Tô Bối lên, nhìn chằm chằm hoa huyệt ướt đẫm lúc đóng lúc mở một lát. Trước đây hắn làm với Lâm Quyên đều chỉ theo nhu cầu, tắt đèn làm là xong. Nhiều năm như vậy, Lâm Quyên và hắn ở trên giường gần như máy móc, càng đừng nói nhìn chằm chằm chỗ đó của Lâm Quyên ở khoảng cách gần. Tô Bối nâng mông: “Ừm… Cha… Đẹp không?” Văn Quốc Đống không mở miệng. Tô Bối tiếp tục nói: “Nó...
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC
DẠ SẮC