“Ừm… Cha… Côn ŧᏂịŧ của cha lại to hơn…” Tô Bối nằm trên người Văn Quốc Đống nhỏ giọng rêи ɾỉ, hoa huyệt dán sát vào nhục côn cọ xát một lát. Rất nhiều lần nhục côn theo dâʍ ɖị©ɧ thao vào hoa huyệt, đều bị Tô Bối nâng mông trốn đi. Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm, cự côn dán sát hoa huyệt giật giật: “Tô Bối…” “Hửm?” Đôi mắt Tô Bối vô tội nhìn Văn Quốc Đống: “Cha… Làm sao vậy?” Văn Quốc Đống nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: “Đi xuống…” “Ồ…”...