Chương 3: Trong lòng tôi

Tôi không có thay đổi nhiều về hình dáng nhưng anh Tâm thì ngược lại. Tâm càng lớn càng đẹp trai. Gương mặt anh nam tính, góc cạnh, đôi mắt sáng. Anh có một nụ cười tươi rói với hai hàm răng trắng, đều tăm tắp. Tóc anh hớt cao, cạo sát vào hai bên tai nhìn nó không trẻ trâu mà trái lại, rất sáng sủa và có style. Phải bươn chải kiếm sống từ sớm với nghề thợ xây, dầm mưa dãi nắng đã luyện cho anh có một làn da rám nắng, đẹp một cách khỏe mạnh. Anh cao chắc phải 1m85, đôi vai rộng rắn rỏi, hai tảng ngực vuông vức căng phồng như vẽ bằng bút, cả người anh cuồn cuộn cơ bắp, bụng 6 múi hiện rõ như một người mẫu fitness dù anh không có một ngày trong phòng gym. Tuy vậy, anh cũng rất thích chơi thể thao. Các buổi chiều đi làm về anh đều tụ tập với đám trai tráng khác đá banh, đánh bóng chuyền. Anh Tâm chơi cái gì cũng giỏi nhưng môn bóng chuyền "phủi" thì anh có tiếng ở xã. Thể hình cao lớn, anh chơi vị trí tấn công toàn nhảy cao hơn lưới và đập " rầm rầm" như đại bác công phá, khiến ai nấy đều lắc đầu lè lưỡi. Tôi cũng thường coi anh đánh độ nhè nhẹ vui vẻ kèo nước, chầu nhậu lẩu v...v Trong thâm tâm tôi, anh Tâm không chỉ là người anh mà còn là thần tượng của tôi. Như đã nói từ đầu, có một biến cố xảy đến khi còn hai tháng nữa là tôi kết thúc năm học lớp 8. Chiều hôm đó, tôi đi đá banh với lũ bạn. Dĩ nhiên tôi nắm giữ vị trí thủ môn sở trường rồi. Bọn tôi lấy cặp làm gôn, thì có mấy thằng ở xóm Củi nó đứng xem. Xóm Củi là cái khu phức tạp, quậy quạng, có tiếng ở quê tôi Được một lúc thì bọ nó ( đi khoảng 5 thằng) rình rình lấy cặp của bọn tôi, tôi phát hiện la lên. Bọn nó 5 thằng, bọn tôi 8 thằng nhưng ... nhát hít, trong khi tướng tá bọn nó du côn, bặm trợn, có 2 thằng đầu vàng đầu nhuộm. Thế là bọn nó xin đểu tiền, đòi lấy cặp và lao vào đánh tôi vì tội ... báo động. Bí quá, tôi có biết đánh nhau đâu, liều mạng lao vào húc bọn nó thì trượt và tự té. Thế là tụi nó lao vào hội đồng tôi, chỉ mấy đấm lỗ mũi tôi đã ăn trầu, máu chảy ròng ròng bê bết trước cái áo trắng. Tôi co người ôm đầu chịu trận. Bọn bạn la hét ỏm tỏi can ngăn, cố lôi tụi nó ra. Thằng cu Tửng cháu dì Hạnh nhanh trí lấy xe đạp phóng đi gọi anh Tâm chơi ở gần đó. Năm phút sau thì anh và đám bạn chạy tới. Lúc này tôi đã no đòn nằm phục dưới đất, đầu tóc áo quần lấm lem đất cát. Mũi chảy máu, mặt mày sưng húp. Lũ mất dạy vẫn đứng xung quanh tôi. Thấy cảnh đó anh Tâm không kìm được nữa, anh lao vào bọn nó như một viên đạn. Bốp, bốp, bốp chân đấm tay đá bọn nó chạy tán loạn. Anh ôm tôi lên coi có sao không, tôi không kiềm được òa khóc "Tụi nó đánh em đau quá huhuhu". Anh Tâm thấy tội nghiệp tôi ôm sau đầu nhỏ nhẹ bảo "Thôi nín đi nhóc. Về kêu mẹ coi xem thế nào, có cần đi bệnh viện không. Về đi lát tối anh qua thăm". Anh dặn thằng cu Tửng và đám bạn chở tôi về nhà. Bọn nó vâng lời ngay. Xui cho tôi là hôm nay ba lại mới về nhà để mai dự đám giỗ bà nội ở nhà bác Hai (anh cả). Tôi về tới nhà, mẹ thấy tôi như thế thì ứa nước mắt cứ xuýt xoa hỏi chuyện, bọn bạn thì tranh nhau kể ỏm tỏi cả lên. Mẹ lấy khăn, thuốc lau rửa cho tôi, trong khi ba chỉ nhìn tôi còn gầm gừ "tao cho mày đi ăn học để mày đánh nhau như thế à?" Tôi im lặng nước mắt rơi lả chả, tôi muốn gào khóc thật to, tôi bị đánh về nhà còn bị chửi, nhưng có lũ bạn nên tôi thôi. Tôi cảm thấy như ba chẳng thương tôi chút nào. Có lẽ vì tôi ngu đần, học lúc nào cũng chỉ ở top giữa của lớp, chứ không xuất sắc như ba chăng? Hay cha con xa cách tình cảm lạnh nhạt? Tôi không biết nữa. Lúc ấy, Mẹ nói đỡ vào "thôi mà anh, con nó bị người ta gây sự chứ nó hiền khô có kiếm chuyện bao giờ?" Rồi lũ bạn cũng dần về thì dì Hạnh chạy qua nhà hỏi thăm tôi và báo cho một chuyện. Hóa ra người thật sự vào bệnh viện không phải là tôi mà là anh Tâm.
0 bình luận