Chương 2: Anh Tâm

Thật ra, chính xác hơn, biến cố ấy xảy đến vào lúc còn 2 tháng nữa trước khi tôi kết thúc học kỳ năm lớp 8, chuẩn bị bước vào kỳ nghỉ hè ... Là con một trong nhà, tôi "may mắn" được thừa hưởng cái gen lùn từ ba. Đã vậy, mẹ lại rất yêu thương cưng chiều tôi, và mẹ lại nấu ăn ngon bá cháy (con gái quê đảm đang mà). Bởi vậy mẹ đã thành công trong sự nghiệp ... vỗ béo tôi. Tuy không đến nỗi như lợn nhưng tôi cũng hơi mập một tý, mặt phúng phính. Mẹ lại coi tôi như đứa trẻ con, lớn rồi mà còn kêu tôi "bé Nam" nhiều khi tụi trẻ con trong xóm cứ chọc ghẹo tôi vì chuyện đó. Mà thường những đứa tướng tá không đẹp như tôi hay bị ăn hiếp. Lúc bé xíu tôi chỉ lủi thủi có một mình, may sao khi tôi lớn lên chút nữa khoảng 8 tuổi, họp lớp 2 thì tôi có một người bạn mà sau này có thể coi như người anh cực kỳ thân thiết, đó là anh Tâm. Anh Tâm không phải người ở đây. Nhà anh ở một vùng quê còn sâu xa hơn nữa, rất nghèo khổ, nhiều nhà còn không có điện, nước sạch. Thật tình cờ, giống như mẹ, anh Tâm học đến lớp 8 (13-14 tuổi) thì phải nghỉ học theo người chú đi kiếm sống, sau đó đến xã tôi sống, làm nghề phụ hồ để có tiền gởi về cho mẹ anh, người vẫn đang cắm mặt làm thuê làm mướn ở quê kiếm từng bữa ăn. Ba anh Tâm thì đã chết từ lâu. Hai chú cháu tới đây đầu quân cho ông thầu xây dựng tên B. Tay này rất giàu, lại là giang hồ cộm cáng. Vợ với đám em ổng thì cầm đồ, cho vay lãi, cá độ bóng đá, ghi đề. Dù tôi sống ở vùng quê thì cũng có tệ nạn và giang hồ như những nơi khác thôi. Họ thuê một phòng trọ ộp ẹp của dì Hạnh gần nhà tôi để ở. Ban ngày thì đi làm phụ hồ, thợ xây cho ông B. Chú anh Tâm tay nghề rất khéo, không lâu sau được làm thợ chính, vừa làm vừa dạy nghề cho anh Tâm. Được mấy năm, khi anh Tâm tay nghề cũng khá rồi thì xui thay, ông chú té từ dàn giáo xuống, phải về quê nằm cho vợ con nuôi. Từ đó anh Tâm sống trong căn phòng trọ với người bạn phụ hồ khác. Anh Tâm lớn tôi 8 tuổi. Khi tôi lần đầu biết anh, thì anh đã 16 tuổi. Tuy là phải vào đời , đi làm sớm, nhưng khi ấy anh Tâm cũng chưa phải hết trẻ con. Lần ấy tôi qua nhà dì Hạnh chơi với thằng cu Tửng, ngồi ở đó đọc truyện Doraemon, anh Tâm đi làm về ngưòi còn dính vôi vữa dòm qua vai tôi đọc ké. Rồi anh hỏi mượn tôi. Tôi có rất nhiều truyện vì khi chở tôi đi học mẹ mua cho tôi mỗi tuần mấy quyển lận. Tôi vui vẻ cho anh mượn. Anh đọc say mê. Về sau anh còn mượn tôi nhiều truyện khác nữa. Vì lớn hơn tôi nhiều, thấy khuôn mặt tôi bầu bầu dễ thương và biết tôi hay bị ăn hiếp do không có anh chị lớn, nên anh Tâm coi tôi như em trai vậy. Tôi rất thích chơi với anh vì anh "bảo kê" tôi và chỉ tôi nhiều thứ. Anh dạy tôi đá banh, bóng chuyền này nọ nhưng tôi cục mịch quá chỉ học được món làm thủ môn để ở yên một chỗ cho đỡ ... mệt. Khi nào rảnh, anh còn làm diều cho tôi thả, dạy tôi nuôi dế, làm xe từ hộp thuốc lá, anh còn lén dẫn tôi ra con sông nhỏ gần nhà rồi tập bơi cho tôi, tôi biết bơi là nhờ vậy. Từ khi chơi với anh Tâm, mấy đứa hay ăn hiếp tôi cũng thấy anh lớn nên không còn ăn hiếp tôi nữa. Ngược lại, có truyện gì hay, mới tôi đều chạy kiếm đưa cho anh mượn (dù được chừng 2 năm thì anh chán không đọc truyện nữa, còn tôi sau này vẫn ghiền manga, anime). Vườn nhà tôi rộng, cây trái nhiều, ổi, xoài, mận, mấy chục gốc nhãn. Từ khi các cậu và ông bà ngoại đi không ai chăm sóc nhưng chúng vẫn ra trái tự nhiên. Tôi thường hái cho anh ăn, anh rất thích và cảm ơn tôi vì tiền bạc anh làm ra ít, có đâu mà mua trái cây ăn? Thời gian thấm thoát trôi qua. Lúc này khi tôi 14 tuổi thì anh đã 22 tuổi rồi, Tâm đã hoàn toàn là một thanh niên trưởng thành. Dù ít chơi với tôi hơn trước, do anh đi chơi nhiều hơn với đám bạn cùng trang lứa nhưng hai anh em vẫn rất thân thiết.
0 bình luận