Mối Tình Đầu

KhoiNguonDucVong

Chương 03:

Long nghĩ đến: Thôi xong, bị HACK nick rồi. Long vào trang chủ của game, rồi tìm cách lấy lại mật khẩu. Có những câu hỏi bảo mật nó chả nhớ nó đã điền cái gì, và thông tin bảo mật đó là cái gì, vì lúc mới chơi nó cố gắng tạo tài khoản nhanh nhất để chơi, chỉ nhớ mỗi tài khoản với mật khẩu, chứ có nhớ các câu hỏi bảo mật và các phương thức bảo mật gì đâu, toàn điền bừa. Xong rồi, mắt nó ngấn lệ, đám bạn của nó cũng đến, giúp nó, tìm cách giúp nó, nhưng mọi thứ trở nên vô vọng, nick đã bị Hack. 1 acc Vip với rất nhiều báu vật, Long chơi nó từ đầu cắn rất nhiều buff đến bây giờ đã sắp đạt đến mức EXP để đột phá lên quân hàm Trung uý (2 viên kim cương) trong game. Nó dần tỉnh táo lại, suy nghĩ, sao nick mình lại bị hack? Người lạ sao mà biết được, chỉ có người quen trong quán này, có khi nào nó nhìn thấy mình gõ mật khẩu rồi biết không? Mật khẩu mình đặt cũng không phải quá khó. Mà có khi nào là một trong những thằng bạn của mình không? Đúng rồi, mấy thằng bạn mình nó hay nhìn mình thao tác, lúc nó nạp thẻ, lúc mình đăng nhập tụi nó cũng kè kè đợi nó nạp rồi nhìn nó quay báu vật. Những gương mặt bạn bè thân quen của nó giờ nó nhìn họ bằng con mắt khác, những điệu cười của họ giờ sao cảm thấy đáng nghi, có thể kẻ trộm chính là 1 trong 6 đứa bạn của nó, thật bỉ ổi, vô liêm sỉ… Nó không thể chịu được cảnh này nữa, không nói một lời, nó buồn bã đi bộ về nhà. Nó giật mình, khi vào trong nhà, lên tầng 2, cửa phòng nó mở toang, mẹ nó đang trong đó dọn dẹp, sao mẹ nó tự nhiên hôm nay đi dọn phòng nó làm gì, bình thường có bác giúp việc lau dọn rồi mà nhỉ. Mẹ nó như bới tung phòng nó lên để dọn dẹp vậy, nó xuống tầng 1, ngồi ở sofa không dám thở mạnh để nghe ngóng. Bỗng trong đó im bặt, không còn phát ra tiếng nữa. Rồi Long nghe thấy tiếng mẹ nó bước xuống cầu thang. Đang bực mình sẵn trong người vì nghĩ đến món đến hạn 2 tỷ trễ hạn hơn 10 ngày đã chuyển nhóm 2, “Bộp” mẹ nó ném thứ gì vào người nó rồi kêu lên: “TRỜI ƠI, con với cái, đi xem mấy thứ này À” Mắt Long tròn xoe, nhìn vào cuốn tạp chí khiêu dâm đang hé mở dưới đất, lật mở đúng trang mà nó thích, một người con gái rất múp đang tạo dáng vô cùng khiêu gợi. Nội y mỏng manh có thể nhìn thấy cả núm vú lồ lộ qua lớp áo lót mỏng. “Con…” “Suốt ngày chơi game, rồi còn xem mấy cái đồi truỵ này, học không lo học, cô giáo chủ nhiệm vừa gọi kiểm tra 15 phút được 2 điểm kia kìa, trời ơi, nhìn xem còn có tương lai gì không?” “Con xem con có cái tích sự gì ở cái nhà này không? HẢ, hay chỉ là thằng ăn tàn phá hạiiii, tiêu tiền của bố mẹ vào những thứ này???” Mẹ nó tiện tay cầm cái chổi đang quét nhà, vụt vào người nó “bịch” cái chổi to vụt vào người nó rất đau, “bịch” thêm phát nữa, nó hoảng sợ, chạy ra ngoài đường. “Mẹ… con xin lỗi” “Cút đi” “Mẹ…” “Cút” Tâm trạng Long lúc này đang rất rối bời, tuyệt vọng, không còn con đường nào để quay về nữa, mắt ngấn lệ, đi được một đoạn càng nghĩ càng tủi thân, nó khóc, khóc thật to, người đi đường nhìn thấy nó, còn có vài người quen ghé qua hỏi thăm, nhưng nó không quan tâm, nước mắt làm nhoè đi mọi thứ trước mắt nó, như chính tương lai của nó vậy, mơ mồ mờ nhạt không có phương hướng. Có một thằng bạn trong nhóm chơi game của nó, chạy đến hỏi thăm nó, giờ nó nhìn ai cũng thấy không thuận mắt, nhất là đám bạn phản bội nó. “CÚTTTTTT” trong đầu nó vang vọng lên tiếng quát của mẹ và vô thức nó nói ra từ đó, từ đó đã ám ảnh nó, nó phải đi, phải biến mất khỏi nơi đây. Nó nghĩ và suy xét lại mọi việc, điểm kiểm tra thì được 2 điểm, bị phát hiện chứa tạp chí khiêu dâm trong phòng, game thì mất acc tâm huyết cày từ lúc tân binh mới nhú, nó chả còn thiết tha gì nữa, cứ thế bước đi mãi, chả mấy chốc trời đã nhá nhem tối, trong đêm tối, vô định, nó chỉ biết phải tiến về phía trước, đi thật xa khỏi nơi đây, nó cô đơn, lạc lõng giữa dòng đời, mênh mông, rộng lớn, nó cảm giác không còn thuộc về thế giới này nữa. Về đêm, trời bắt đầu lạnh, gió thổi vào người nó với cái áo thun cộc tay mỏng manh làm sao có thể chống đỡ lại những cơn gió đêm lạnh thổi vào người, nó chỉ biết bước đi, bước qua một căn nhà sáng đèn, có một cô bé mặc trang phục của nàng công chúa đang đùa nghịch cùng bố mẹ trong căn nhà ấm cúng, nó nhìn vào đó mãi mới chịu rời đi. Bước qua một căn nhà khác, cả nhà đam sum vầy bên bữa cơm, mọi người nhìn nhau, cười nói vui vẻ, nó đói quá, nuốt nước bọt cái “ực”, bụng nó réo lên. Nó vô thức ôm hai tay trước ngực vì giói lạnh thổi vào người, nó bước đi, đến một bãi rác nhỏ, họ đang đốt rác, nó đến gần, nhiệt độ từ đám cháy giúp nó cảm thấy ấm áp hơn, nhưng mùi nhựa vô cùng khó chịu, sộc vào mũi nó, làm nó ho lên sặc sụa. nước mũi, nước mắt chảy ra không biết do khói từ đám cháy kia hay do cơn ho hay do lòng nó đang quá đau đớn. Lửa từ chám cháy nhỏ dần dần biến mất, nó lại phải tiếp tục cuộc hành trình vô định của mình, khung cảnh trở nên vắng lặng, đìu hiu khi nó đi xa hơn, bên vệ đường còn có một bãi tha ma, ban đêm nhìn những bia mộ trắng phớ, có cả tiếng chó sủa văng vẳng đâu đây, cảm giác như có ai đó đi sau mình, lạnh gáy, nó vội chạy nhanh qua đó, người lạnh run, nổi cả gai ốc, lúc này đã quá giờ cơm. Nó nhớ lại mỗi khi nó đói nó hay giục bố mẹ nó nhanh lên, nhà nó bố mẹ đều có công việc ổn định và có địa vị nên mỗi bữa ăn chưa bao giờ phải lo lắng sẽ bị đói hoặc thiếu đồ ăn, nó muốn ăn bao nhiêu cũng được, những món ăn ngon từ bàn tay khéo léo của bác giúp việc. Cuộc sống của nó quá dễ dàng, nhàn hạ, khiến nó trở nên không còn có mục tiêu phấn đấu gì, nó chỉ có ham muốn tạm thời với những trò chơi trên thế giới ảo, làm nó say mê, chơi đến mức “nghiện” game từ lúc nào không hay. Bố mẹ nó bận, ít quan tâm đến nó, nhưng nó không thể viện dẫn lí do này để bao che cho những sai lầm của nó được, nó phải là con người tự lập, bố mẹ đã tạo tiền đề rất tốt cho nó rồi, vậy tại sao nó lại không chịu cố gắng, cứ phải lao vào những thứ vô bổ như vậy. Đám bạn vui đùa, tươi cười cùng nó hàng ngày, đến lúc khó khăn chúng nó có giúp mình không, hay chỉ hại mình, cướp đi tài khoản game của mình. Đúng là không thể nào biết trước được lòng người, khi còn là bạn thì cười cười nói nói khi lòng tham đã nổi lên thì nó lấn át mọi thứ, tước đoạt đi bao nhiêu công sức, tiền của của người khác để làm lợi cho mình… Hiện tại nó đang trong tình trạng không còn nhà để về, không còn bạn bè để chơi, không còn bất kỳ định hướng nào về tương lai, nó cứ thế bước đi… “Mẹ ơi, con đói” Có vài con chó thả dông ven đường chạy ùa ra sủa nó liên hồi, nó chạy thục mạng, mấy con chó cứ thế chạy theo bám lấy nó, nó cầm cục đá ven đường, ném thẳng về phía mấy con chó: “Éc…Ẳng Ẳng…” 1 con bị trúng đạn của nó, mấy con chó bắt đầu thận trọng hơn, lùi ra sau sủa. Long ném thêm vài phát nữa, mấy con chó bỏ chạy, từ đằng xa nó vẫn sủa. Có 1 bóng đen đi qua nó, đầu tóc dài rối bù, gương mặt đáng sợ, cả người lấm lem bùn đất, mắt hắn nhìn thẳng vào mắt Long, nó ớn lạnh cả thân người. Mấy con chó đổi mục tiêu sang sủa thứ đó, hắn đang đi ngược đường với nó, có lẽ là một tên điên hay gì đó Long cũng không quá quan tâm. Nó vẫn bước đi trong vô định, những cái bóng cây đen ven đường có những hình thù kì lạ, gió lạnh thổi hiu hiu bóng cây ngả nghiêng trước gió, như đang mời mọc, vẫy gọi nó, từ trong bóng tối không biết lúc nào sẽ có thứ gì đó chạy ra từ trong đó, nó không có cách gì tự vệ, nó quá nhỏ bé và yếu ớt trước những nguy hiểm phía trước, quá mỏi chân nó tìm được một vị trí ngả lưng, rồi nó nằm xuống ngất lịm đi vì đói và khát. Có đôi lúc nó còn ảo tưởng rằng có thứ gì hoặc ai đó đang gọi nó làm cả người nổi da gà, gáy và sống lưng lạnh toát. Ở nhà, bố mẹ Long bắt đầu lo lắng, Cẩm Vân hai tay nắm vào nhau xoa bóp vì đang rất căng thẳng, Cẩm Vân đang rất hối hận, lo lắng… Ông Liêm: “Sao giờ này thằng bé chưa về nhỉ, em có to tiếng gì với nó không” Cẩm Vân hoảng sợ, giọng run run: “Em, em có quát nó…” Ông Liêm: “Không sao, chắc là nó chỉ đi chơi ở nhà bạn thôi” Cẩm Vân bắt đầu gọi cho cô giáo, cô giáo bắt đầu gọi hết cho tất cả những phụ huynh trong lớp để hỏi tin tức. Ông Liêm đi ra cổng, đi sang mấy nhà gần đây, có một tiệm tạp hoá ở gần đó, được báo rằng Long đã khóc và đi sang hướng bên kia. Ông Liêm tức tốc trở về nhà: “Có tin tức gì chưa em” Cẩm Vân mắt đã ngấn lệ lắc đầu, bỗng nàng nhớ ra, phải rồi, quán game, quán game nó hay chơi. Ông Liêm gọi điện thoại, một lúc sau, có bà bác ở gần đó, đến trông nhà hộ, dự phòng trường hợp Long trở về nhà còn gọi điện báo cho hai vợ chồng biết. Đánh lái con xe ô tô ra khỏi nhà, lúc này Cẩm Vân đã bắt đầu hoảng loạn. Đầu tiên, hai vợ chồng đến quán game. Buổi tối, cũng khá đông người đang chơi. Nhưng không có Long ở đây. Hỏi chủ quán game, bà ấy bảo không biết, nhưng cung cấp thêm một thông tin: Long bị mất tài khoản game hình như cũng đáng giá, nên chắc nó đang buồn lắm. Không những không được tin tốt nào, mà nghe đến đó hai vợ chồng càng lo lắng thêm. Đi đến nhà vài người thân nữa, nhưng bóng dáng Long vẫn bóng chim tăm cá. Tìm loanh quanh nhà, không có bất kỳ hi vọng gì, hỏi thăm những nhà ven đường, họ bắt đầu chỉ đến hướng mà Long đi, nhưng đến ngã 3, lại không ai để ý đến bóng dáng của Long nên họ không biết Long đi đường nào. Cụt đường hai vợ chồng không biết làm thế nào, đến giờ đã gần 9h tối. Long đã chính thức có những dấu hiệu “mất tích” nhẹ. Vợ chồng Cẩm Vân trong lòng giờ đang thêu dệt nên những kịch bản xấu, như là Long bị bắt cóc, Long bị tai nạn, hay tệ hơn có thể long đã nghĩ quẩn “tự sát”, nghĩ đến đây Cẩm Vân vô cùng hối hận, mắt nàng ướt nhoè đi. Đến đồng Công an nhờ sự trợ giúp, Cẩm Vân không dấu diếm chuyện đánh rồi quát tháo con dẫn đến nó sợ hãi bỏ chạy, dấu hiệu bỏ nhà ra đi đã vô cùng rõ ràng, để tránh xảy ra sự việc đáng tiếc, ngay lập tức một đội trực đêm được huy động để phối hợp tìm kiếm, có cả Cảnh sát Giao thông. Sau khi tung lực lượng vô cùng hùng hậu ra gõ cửa từng nhà thì dần dần hướng di chuyển của Long đã được phác hoạ. Công việc tìm kiếm đã bắt đầu có trọng tâm hơn, mọi người dồn sang một hướng tìm kiếm “ngoại ô thành phố”, nhưng càng ra xa khỏi thành phố thì càng thưa thớt dân cư và do đó bị mất dấu Long ở đây, tiếp theo mọi người bắt đầu chia ra các ngả đường để tìm lúc này đã là 11h đêm. Vợ chồng Cẩm Vân vẫn miệt mài lái xe để tìm kiếm: “Em xin lỗi” “Không sao đâu, anh nghĩ nó sẽ không sao” “Tất cả lỗi là tại em, em đã quá nóng giận” “Có khi nào nó nghĩ quẩn không anh” Ông Liêm cũng tái mặt, cái ông lo sợ nhất là điều đó: “…” ông im lặng, không nói gì. Gần đây, không hiếm những vụ tự tử xảy ra, nhất là đối với thanh thiếu niên, ở độ tuổi suy nghĩ chưa chín, dễ xúc động, bị cảm xúc tiêu cực dẫn dắt là điều không thể tránh khỏi. Chưa trải qua áp lực dẫn đến khi có sự việc bất ngờ xảy ra, tâm lý không vững, rất dễ bị shock và sinh ra tâm lý muốn tự sát. “Em, hình như phía trước có người” “…” Cẩm Vân im lặng, chăm chú nhìn về phía trước. Có bóng dáng một người nào đó đang cuộn tròn nằm ngủ ven đường, họ tiến đến gần, bật đèn pin điện thoại, soi thẳng vào mặt người đang nằm đó. Tóc tai bết lại thành từng cục, quần áo bẩn, bám cả bùn đất. “Không phải” Đó là một người điên, đang nằm ngủ, giờ đã mở mắt ra nhìn hai người, hai người hơi sợ, ông Liêm nhét một tờ tiền vào tay người điên đó, hắn mỉm cười, hai người không chiếu đèn nữa, hắn lại nhắm mắt, ngủ ngon lành, giờ ông đang nghĩ đến con trai mình, nó cũng sẽ nằm như này, trên người không có một đồng bạc nào. Đứng ngoài, gió thổi rít vào hai người. “Anh ơi…huhu” Cẩm Vân khóc to lên thành tiếng, họ hiểu rằng ngoài trời đang có gió lạnh, ở ngoài trời lâu cả đêm, người suốt ngày tắm nóng lạnh như Long chắc không trụ được mất. Hai người lại lên xe, xe chầm chậm lăn bánh, họ không thể đi quá nhanh được, sẽ bỏ sót thứ gì đó. Không khí trên xe trở nên nặng nề hơn, hai người bắt đầu có những tiếng thở dài. Đến một khu đang xây dựng, là những ống cống để trên đường, đang chuẩn bị thi công, xe hai người lướt qua, đoạn này đường khá xấu, có nhiều cát, sỏi, đất vương vãi ra đường. Cẩm Vân nhìn ra cửa kính xe ô tô, có một xe từ hướng bên kia chiếu đến rồi đi vào lối rẽ, nhưng xoẹt qua mắt Cẩm Vân, ở cái cống hình như có thứ gì đó. “Anh, dừng xe lại, hình như em thấy gì đó” Đèn phanh xe sáng đỏ lên, 2 người bước xuống xe, bật đèn pin điện thoại, đi đến, chiếu vào trong cống. Đế giầy người đó đã dính đầy bùn đất, người cuộn tròn, đắp lên đó là 1 cái bao xi măng, nên chưa thể xác định đó là là ai, là người, là kẻ điên, tên nghiện, hay thậm chí có thể là xác chết. Hai người có đôi chút sợ, nhưng vì mong muốn tìm được con nên vẫn phải liều, đến gần, kéo cái bao xi măng xuống. “Con ơiiiii” Long đang mơ màng nằm ngủ, vì quá mệt, đói. Cẩm Vân lao đến, ôm chặt lấy Long. “Mẹ xin lỗi” Giọng Long yếu ớt: “Mẹ ơiiii…. con đóiiii” cả hai người nước mắt chảy dài, ông Liêm đứng đó cũng không kìm được nước mắt. Ông Liêm nhanh chóng gọi điện cho bên C.A để họ kết thúc quá trình tìm kiếm, sáng ngày mai ông và vợ sẽ lên trình diện để báo cáo sau, hiện tại phải ưu tiên đưa Long về nhà đã. Trên xe có 1 chai nước suối, Long tu ừng ực vì đói và khát, đói thì có thể nhịn vài hôm, nhưng khát thì nhịn không nổi 1 ngày được. Trên xe, Cẩm Vân ôn chặt lấy con, Cẩm Vân vô cùng hối hận, dặn lòng mình sẽ quan tâm đến con hơn, không la mắng và “đuổi” con ra khỏi nhà nữa. Thật ra, nếu nhịn ăn từ chiều đến tối là một việc hết sức bình thường và cũng không quá ảnh hưởng lớn đến sức khoẻ, nhưng với trường hợp của Long lại khác, rời nhà trong tâm trạng sợ hãi, tuyệt vọng, trời về đêm gió thổi cảm giác lành lạnh, kết hợp với đi bộ lâu, dẫn đến đổ mồ hôi, gió lại thổi vào khiến cơ thể càng mất nhiệt nhanh chóng, với một cậu ấm suốt ngày tắm nóng lạnh với cả chưa bao giờ phải nhịn đói buổi tối nên có phần hơi quá sức chịu đựng của Long. Like + Comment cho tôi biết suy nghĩ, cảm nhận của độc giả, xin cảm ơn.
0 bình luận