Chương 4:

run. Lưu Tam từng bước tiến đến bên cạnh nàng. -Dung nô cải lời chủ nhân, ngươi phải biết phải làm sao nha ? Hoàng Dung nghe được lời nói này, ánh mắt thê lương vô cùng tuyệt vọng, nàng chậm rãi xoay người tiến từng bước chậm đến chỗ Lưu Tam. Lúc này hắn đã ngồi lại trên ghế bành, hai tì nữ cung kính hầu hạ kế bên đang chờ mệnh lệnh cảu hắn. -Tại sao còn đứng đó, con điểm chó cái này đã quên bản thân làm như thế nào rồi sao ? -Có muốn chủ nhân dạy dỗ cho ngươi nhớ phải không hả ? Lão đầu hán tử xưng hô chính mình chủ nhân khác với chữ "Ta", mà lúc này trong lòng Hoàng Dung đã đại loạn, nghe theo mệnh lệnh Lưu Tam một lòng không dám phản kháng, lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng. Cuối cùng ánh mắt cũng rơi lệ ảnh quang, quỳ rạp trên nền gạch, nâng cao cái mông trắng no đủ si nhục bản thân. Lúc này Hoàng Dung như một con chó cái, chó mẹ giống nhau. Hai tay hai chân quỳ bò tiến lại bên người Lưu Tam trước mặt ra vẻ khóc nức nở nói: -Chủ... Chủ nhân xin ngài tha cho Dung nô đi ạ ! Một người nữ nhi con gái của Đông Tà sánh ngang với Tây Độc u Dương Phong, hiện tại lại là bang chủ Cái Bang nổi danh giang hồ. Trong mắt người dân ở Tương Dương là "Tiên nữ giáng trần ". Lúc này lại quỳ bằng bốn chi giống một con chó cái với cái đuôi có phích cắm dương vật giả lớn đường kích gần 5 cm, nong mạnh lỗ đít, bên ngoài lộ ra đuôi chó đỉ điểm sỉ nhục vô cùng. Nàng vừa đi vừa lắc mông để cho cái đuôi chỉ cái dao động trong không khí, bò hướng đến phía lão nam nhân xấu xí cầu khóc tha thứ. Cải hình ảnh đê tiện, dâm loàn như vậy để cho người dân thành Tương Dương, người trong võ lâm chứng kiến chắc sẽ gây ra phong ba gió lớn thiên hạ bàn tán không thôi. Lưu Tam không hề thương hoa tiếc ngọc, một chân giầy bẩn đạp lên đầu Hoàng Dung mà mắn nàng: -Ngươi cái đầu để tiện cho cải, vốn thiếu gia ta đây đối xử tốt với ngươi như vậy, vẫn thành toàn cho ngươi cử hành một cái hôn lễ, kết quả thì sao ?. Ngươi trong lòng sớm đã gấp tâm phản bội, nếu là mấy việc kia thì ta cũng không tính với ngươi, không ngờ tới cái con chó cái này dám trốn một mình, bỏ lại An nhi đứa con ruột thịt của mình mà rời đi. Ngươi !cái con đỉ để tiện cho mẹ, liền cả con trai ruột cũng không cần đến ?. Dứt lời hắn lại đạp tiếp vài cước lên người Hoàng Dung, mới phát tiết cơn giận dữ được vơi đi vài phần. Nghe những lời mắng chửi đó, Hoàng Dung nước mắt dàng dụa, quỳ rạp xuống nghẹn ngào cầu xin nói: -Chủ nhân ! Điều tại Dung nô có lỗi... Cầu xin ngài tha cho Dung nổ a! -Cái gì ? Tha cho ngươi ?... Người mà ngươi cần cầu xin chính là An nhi, con trai ngoan của ngươi đã chết trên tay ác phụ kia kìa! Lưu Tam đá thêm một cái vào bụng Hoàng Dung, làm nàng té qua bên phải một bên. Hắn đứng người lên, hai tay để ra sau lưng: -Bổn thiếu gia vốn cho rằng ngươi vì con trai ta mà ở lại, ai ngờ ngươi lại dám làm càn đã một mình trốn đi thì thôi còn hãm hại chính mình tướng công, thêm nữa con trai ruột cũng không từ. Ngươi nói xem ta, ta phải trừng phạt ngươi như thế nào ?. Cái tin tức động trời này mà được truyền đi sẽ khiến thiên hạ người người sợ hãi. Không ai nghĩ tới đường đường Đông Tà chi nữ, bang chủ Cái Bang Hoàng Dung nữ hiệp thế mà cùng hắn đã thành vợ chồng từ lâu, thậm chí nàng con sinh hạ cho hắn một người con trai.Hoàng Dung sau khi nghe được con trai An nhi đã chết, khóc tuôn như mưa cả khuôn mặt kinh ngạc không thôi, lại chứng kiến kia khuôn mặt giận dữ của Lưu Tam, lòng đầy bi thương thế mà lúc này lại xuất hiện hình ảnh Tỉnh ca ca, đành lòng quỳ xuống, tay nắm lấy chân Lưu Tam nghẹn ngào cầu khẩn van xin: -Chủ nhân, Dung nô đã biết sai rồi, Dung nô sẽ đem Đại phu nhân giết chết trả thù cho An nhi! Hắn nghe những lời này của nàng lại đá mạnh một cước khiến Hoàng Dung đang ôm chân Lưu Tam bị văng ra, hừ lạnh giọng phát ra một tiếng: -Ngươi nghĩ đến chủ nhân ta không biết tự trả thù cho con trai mình sao, ả ta giảm đối với bảo bối của ta ra tay thì có thể bảo toàn tính mạng hay sao? Lưu Tam hắn vỗ tay một cái, Xuân Mai nghe theo mệnh đi vào bên trong phòng khách mang ra một hộp gỗ, mở ra đặt trước mặt nàng. Hoàng Dung nhìn qua bên trong hộp gỗ chính là không nhắm mắt cái đầu người vợ chính thất của Lưu Tam Đại phu nhân. Thấy sắc mặt biến sắc của nàng hắn lại nói: -Ta nể tình nghĩa vợ chồng nếu ngươi chỉ là muốn rời đi đơn thuần, dù sao ngươi cũng hạ sinh cho ta một đứa con trai, ta có thể không màng mà tha thứ nhằm một bên mắt cho qua, không ngờ tới người con chó cái dám đem con con trai giao cho ả ác nữ này. Hắn nói tay chỉ về phía đầu của Đại phu nhân. -Ta điều tra được bây giờ người đang ở bên cạnh một tên tiểu tử ngốc và đã thành thần đúng không ?. Mà ta thắc mắc hắn ta không phát hiện người không còn là trinh nữ hay sao ?. Ha ha... Mà cũng đúng trai trẻ đẹp dù ngốc cũng hơn ta bổn thiếu gia lớn tuổi, ngươi thích hắn hơn ta đúng không ? Hoàng Dung hoảng sợ khi nghe những lời này, quỳ trên gạch lên tiếng. -Không... Không phải, Dung nô là thật lòng yêu thích Tĩnh ca ca !. -Phải không? Bất quá mặc kệ ngươi nói ra sao như thế nào, ngươi cùng ta quan hệ ra sao, nếu ta đem mọi chuyện nói lại cho hắn ta biết, chỉ sợ cả đời này ngươi cũng đừng nghĩ được trở lại bên cạnh Tĩnh ca ca của ngươi a ? Lưu Tam cười ra lộ vẻ nhẫn tâm, ý hắn thực sự làm như vậy nếu nàng không vâng lời. Hoàng Dung hoang mang cầu xin: -Chủ nhân... Cầu xin ngài, ngàn vạn lần không cần nói cho Tĩnh Ca Ca !. Mặc kệ dù ra sao thế nào, hình ảnh nàng trong lòng Quách Tĩnh rực rỡ yêu kiều mỹ nhân, tất cả mọi thứ về Hoàng Dung đều hoàn hảo. Lông mài Lưu Tam nhắn lại, hắn tuy rằng trước đây dùng để luyện công làm " Lê Đỉnh " chỉ dùng quan hệ nam nữ để tăng cường võ công, chưa bao giờ thật lòng đối xử nhưng khi nghe nàng thuỷ chung với Quách Tĩnh, lòng hắn lại lên cơn giận dữ. -Tốt! tốt! tốt!. Hắn liên tục thốt lên ba chữ, sau đó dùng tay nâng cằm của nàng lên nói tiếp. -Ngươi như vậy không ngờ đã yêu Quách Tĩnh, như vậy ra sao nếu ta đụ ngươi, làm ngươi bụng bầu kể đến ném ngươi trước mặt hắn ta, tới lúc đó hắn còn xem ngươi cái gọi là vợ tốt vợ đẹp hay không đây. -Không! Không muốn! Chủ nhân van xin, cầu xin người trăm vạn lần không muốn ! Hoàng Dung quỳ ôm lấy chân dùng miệng vừa nói vừa hôn liếm lên chân của hắn Lưu Tam bẩn thỉu mùi thúi, những giọt nước mắt rơi đầy trên chân hắn rớt xuống nền gạch. Hoàng Dung thống khổ tiếp tục cầu xin. -Chủ nhân nếu ngài đồng ý Dung nỗ, chó cái này có thể thề với trời cả cuộc đời này dù là tinh thần trái tim hay thể xác đều thuộc sở hữu của chủ nhân, vì chủ nhân mà sống không dám trái lời. -Nhưng điều kiện này đối với ta chưa đủ! Hắn lạnh lùng lên tiếng. -Dung nô sẽ tận tâm thật lòng phục vụ chủ nhân, tranh thủ đưa miệng, cái lồn, lỗ đái, lỗ đít toàn bộ cơ thể sẽ vì chủ nhân sử dụng, vì Lưu gia sinh con đẻ cái duy trì nồi giống, không là bồn chứa tinh của Lưu gia ạ.
0 bình luận