Chương 1:

Thời gian trôi đi sau lần thứ hai Hoa Sơn Luận kiếm, lúc này Hoàng Dung Cùng Quách Tĩnh trong lòng quyết định từ giã nơi giang hồ không màng thế sự. Nhưng mà gặp phải cảnh Mông Cổ cử đại quân xâm lược hòng chiếm lấy nước Tống, thấy quân Mông Cổ đi đến đâu xác người chết nhiều và thảm đến đó Quách Tĩnh trong lòng giao động, liền cùng Hoàng Dung tấn công danh trại Mông Cổ đóng quân. Nhìn thấy người con thứ tư của Thành Cát Tư Hãn là Thác Lỗi, dù trước đây họ có giao tình nhưng tại thành Tương Dương liều mạng quyết sống chết một phen. Hai bên gặp mặt có nhiều chuyện muốn ôn lại chuyện xưa. Vừa lúc này thì nghe tin Thành Cát Tư Hãn sau khi công phá được thành Tây Hạ, lâm phải trọng bệnh, hấp hối lâm huy, dự khả năng sẽ bằng hà trong nay mai. Nghe được tin tức Thành Cát Tư Hãn đang an nguy, Thác Lỗi liền ra lệnh rút quân về nhờ vậy mà thành Tương Dương mới may mắn thoát được một kiếp nạn. Tuy Thành Cát Tư Hãn lâm huy, Quách Tĩnh vẫn quyết định từ bỏ trong đầu suy nghĩ lui về ở ẩn mà cùng Hoàng Dung mới bái đường không lâu, suy nghĩ về Thành Tương Dương. Nhất định một ngày đại quân Mông Cổ sẽ lại tiến đánh Đại Tống, hai người liền dùng giấy bút mực ghi lại " Võ Mục Di Thư", quyển sách này ghi chép lại cách huấn luyện quân đội dùng để thủ thành Tương Dương khiến quân Mông Cổ đại bại phải lui quân mà không dám công thành. Tên tuổi hai người được người dân trong thành ca tụng tung hô, lập cả nơi thờ cúng dùng tên hai người ghi trên bài vị. Thời gian trôi qua được nửa năm, lúc này bên trong thư phòng của Lữ Phủ, Hoàng Dung tay buông xuống thư mật, giọng nơi có phần mệt mỏi thở dài, hai lông mày lá liễu có chút co lại, đôi mắt ngọc xinh đẹp thì nhìn ra bên ngoài cửa sổ ngắm ánh trăng trôi dần theo thời gian đêm xuống. Đôi môi than nhẹ ra một tiếng, bước khỏi thư phòng mà đi ra bên ngoài, sau khi gặp xong Quách Tĩnh trở về khu nhà trung tâm của Lữ Phủ. Đi vào bên trong phòng của mình, cởi bỏ hết quần áo mặc trên người, lúc này cả thân hình xinh đẹp đầy đặn như ngọc. Đứng trước cái gương soi dùng để trang điểm bằng đồng thật lớn, thiếu phụ xinh đẹp có mái tóc đen óng mượt được cuốn lên. Khuôn mặt tuy không trang điểm như các nữ nhân khác vẫn toát lên vẻ quyết rủ muôn phần, răng trắng như tuyết trên đỉnh núi nơi các cô nương Nga Mi, khuôn mặt trái đào hồng pha chút màu trắng kết hợp với đôi mày lá liễu đẹp như mỹ nhân trên tranh vẽ ra vậy. Bên trong đôi mắt thì chứa đựng những giọt lệ sầu trong lòng, có vẻ nàng có nhiều tâm sự oán than. Hoàng Dung đưa hai bàn tay trắng ngọc ngà xoa bóp lấy hai cái vú đầy đặn, do cơ thể nàng trãi qua quá trình luyện võ nên một chút sẹo lồi xuất hiện trên cơ thể cũng không có. Cặp mông cao bự nâng lên thêm phần hai chân Hoàng Dung ngọc ngà trắng nõn, đường cong hoàn mỹ khiến bất cứ nam nhân nào cũng sẽ động lòng cầu xin quỳ dưới chân nàng. Ấy thế mà vẻ đẹp ấy chỉ có thể ru rú nơi phòng bóng người, không ai thưởng thức, khiến Hoàng Dung khuôn mặt xinh đẹp che đi lớp phấn trang điểm cũng xuất hiện một ảnh nhìn ưu sầu sâu bên trong ánh mắt. Sau khi đến thành Tương Dương này, Quách Tĩnh chỉ biết đến công việc thiên hạ, lòng thì chỉ muốn bảo vệ an dân. Trong lòng nàng dù quyết đồng cam chịu khổ dù có chết cũng muốn chết bên hắn. Nhưng mà trong thời gian nửa năm ở Tương Dương lại ở trong danh trại huấn luyện tướng sỹ, ở trong đó ăn ngủ cũng binh lính nên rất được lòng quân. Riêng nàng cũng phải giải quyết nhiều việc liên quan đến Cái Bang, hai người hợp lực chống Mông Cổ đã trở thành giai thoại được mọi người ca tụng, nhưng lòng nàng nỗi buồn lại càng nặng trĩu. Dù biết Tĩnh Ca của nàng là người chung thuỷ lại đi chung với tên Lữ Văn Đức cái tên háo sắc già dê này. Nhớ lại hình ảnh của hắn cũng đủ khiến nàng lông mày liễu phải nheo lại khi bị hắn dở trò hòng chiếm cơ thể nàng, nhưng đâu có dễ với trí thông minh của mình làm cho Lữ Văn Đức xoay như chong chóng, khiến hắn về sau gặp mặt không dám giở trò xằng bậy. Nhìn trong gương đồng cơ thể một chút sau đó mới đi tắm một phen, liền nghỉ ngơi sớm. Mà liền bên ngoài có tiếng mũi tên xé gió âm thanh " vun vút", bay thẳng xuyên qua giấy che cửa sổ liền bay đến cắm vào bàn gỗ giữa phòng. - Là kẻ nào ? Hoàng Dung đôi mắt trừng lạnh như băng, từ bên trong tủ quần áo mặc tạm một mảnh vải mỏng dùng sức phóng ra bên ngoài sân xem sao. Nhìn quanh bốn phía không một bóng người, chỉ có ánh trăng sáng trên bầu trời đêm gọi xuống khung cảnh bên ngoài. "Kẻ có thể dễ dàng đột nhập vào đây nhất định võ công không hề tầm thường, khinh công cũng không hề yếu. " Hoàng Dung suy nghĩ trong lòng liên quay lại bên trong phòng nhìn thấy mũi tên khi nãy cắm vào mặt bàn. Bên trên đầu mũi tên có mảnh giấy nhỏ.Hoàng Dung liền lấy tay gở nó xuống, mở mảnh giấy ra ánh mắt nhìn qua một chút liền đầu óc phần tầm, thân thể mềm mại liền run lên đến cả hai chân cũng phải yếu mềm, ngã khuỵ xuống đất, mảnh giấy trên tay bay nhè nhẹ xuống nền gạch sau khi nhìn kỹ bên trong ghi một hàng chữ. "Dung nô, ta đã trở về rồi đây ! ". - Là hắn, không thể nào ? Hoàng Dung ánh mắt ảm đạm, cả khuôn mặt sợ hãi khi nghĩ về những chuyện trong quá khứ đã trãi qua. - Nếu thật là hắn, ta nên làm cái gì bây giờ ? Ánh mắt nàng nhỏ lệ rưng rưng, tay trắng bỗng dưng luồng xuống cái áo choàng mỏng chạm đến chỗ lông phía trên cái lồn, lại nhìn xuống tờ giấy, lòng nàng nghĩ đến cái gì đó, tay cầm lấy tờ giấy lên tiến đến bên bàn có một ấm trà rót qua chén sau đó nhún tờ giấy vào bên trong.Dòng chữ khi nãy biến mất xuất hiện hai hàng chữ mới nhỏ hơn ghi: "Rừng trúc màu trắng bên dưới đá. " "Đông Giao ngoài thành cổ trạch." - Quả nhiên chính là hắn !, không sai được. Đôi môi Hoàng Dung khẽ mở, hàm răng cắn một cái tưởng mình gặp ác mộng, cái đau truyền lại đây đích thị là hiện thực không phải là mơ. Bên trong đầu nàng ùa về từng đợt ký ức khiến tâm trí đại loạn, căng thẳng tột cùng. Do dự một lúc lâu, nàng bình tĩnh lại đôi mắt chứa đầy sát khí. "Nếu hắn còn sống, ta liền sẽ giết chết hắn một lần nữa. Hoàng Dung lặng lẽ rời khỏi Lữ Phủ, sâu bên trong một mảnh rừng trúc nhỏ. Nàng tiến đến bên tản đá trắng nhợt, theo đường vân trên đá chỉ xuống bên dưới đất Hoàng Dung đào lên một cái rương gỗ nhỏ. - Ở đây không tiện liền mang về phòng của ta mở ra xem. Rương gỗ sau khi mở ra thấy dán bên trên nắp là mảnh giấy khác ghi: "Mặc hết tất cả chúng lên người, nếu không những bí mật của ngươi thiên hạ sẽ biết hết." Trong lòng Hoàng Dung lại than thở nhưng vẫn phải lấy mảnh vải che đầy bên trên ra, bản thân thì trần truồng cởi hết quần áo, tay lấy ra thứ gì đó từ cái rương gỗ kia... Khuôn mặt xinh đẹp tiến đến bên chỗ trang điểm xoá đi khuôn mặt Hoàng bang chủ, khuôn mặt nhỏ màu hồng mặc lên những thứ bên trong gương gỗ theo yêu cầu của hắn ta. Lúc này sự quyến rũ của Hoàng Dung toả ra tứ phía, quả thật là nhan sắc kinh người. Cả thân thể xinh đẹp đẫy đà được bọc lấy bằng một bộ đồ đen, tóc đen nhánh xinh đẹp dài như mọi khi cuốn lên thì bên trên lại được trang điểm thêm mấy chục viên ngọc trai cài tóc rất là hoa lệ vạn phần.
0 bình luận