Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 527: Bá đạo hung tàn
Những người thuộc Linh Sư Môn từ trưởng lão đến đệ tử đều rùng mình trước sự lạnh lùng quyết đoán của vị môn chủ này, hắn vì bảo toàn mạng sống cho Tào Tôn Đản mà không tiếc ra tay với những đệ tử nhỏ yếu kia.
Ai xem qua Ngọc Lưu Ảnh cũng thấy rõ ngay từ đầu chính tên nhị thế tổ kia mới là kẻ đã động sát tâm muốn dùng yêu thú huyết tẩy thôn làng, thế mà qua miệng Tào Kỷ lại thành kẻ bị thủ hạ lợi dụng.
Mà cũng phải thôi, họ Tào đã tu hành mấy trăm năm nhưng chỉ có mỗi một đứa con độc nhất này, dù tên này chỉ là cái phế vật bùn nhão không đắp được tường nhưng vẫn là cốt nhục độc đinh, hắn nhất định phải bảo hộ tốt.
“ Hahaha, hay thật, diễn tốt lắm, Tào Kỷ ngươi đủ độc ác, đủ tàn nhẫn để làm chủ thế lực đó. Nhưng rất tiếc, ta không hứng thú để xem ngươi giở trò thí tốt giữ xe. Ai có tội trong lòng ta đã tự quyết, không đến lượt các ngươi đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.”
Chu Cương Liệt cười lớn ngồi xuống bậc thang của nhà gỗ, lại kéo Khinh Y đang trần truồng ôm vào lòng mình bất chấp ở đây bao nhiêu người đang nhìn, thiếu nữ khuôn mặt đỏ ửng hơi giãy dụa rồi cũng chấp nhận hành vi thân mật này của hắn.
“ Tiền bối, những kẻ thủ ác đều đã bị ta tự mình xử lý rồi, ngài còn có gì chưa hài lòng?” Tào Kỷ trầm trọng hỏi.
“ Tất nhiên là chưa hài lòng rồi, ngươi chỉ dùng vài tên lâu la thế mạng liền nghĩ ta dễ dàng bỏ qua? Haha, như vầy đi, loại phế vật chỉ biết dựa dẫm uy phong của cha mình làm xằng làm bậy này có giữ lại tương lai cũng không thể cầm đầu thế lực được, chi bằng chính tay ngươi giết đi, cộng với những tên đồng loã ở nhiệm vụ đường đã tiếp tay cho hắn bắt nạt Khinh Y của ta nữa.
Chỉ cần ngươi tự tay hạ sát với bọn chúng dứt khoát giống như đã làm với mấy tên đệ tử nhỏ bé kia thì ta sẽ tha cho tất cả những người còn lại, thấy thế nào.”
Lời nói nhẹ nhàng của Chu Cương Liệt lại như sấm sét vang bên tai Tào Kỷ, cả người hắn rung động, vừa cực độ căm hận nhưng lại sợ hãi bất lực, kẻ đối diện kia nhất định không chịu buông tha cho con trai của hắn.
“ Tiền bối suy xét, Linh Sư Môn dù sao cũng chỉ là tiểu tông phái, trước đã mất đi một hộ pháp, nếu giờ lại xử lý cả trưởng lão và con trai ta e là sẽ khiến căn cơ thế lực dao động. Mọi chuyện vẫn chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng gì, chi bằng mỗi bên nhường một bước, nếu ngài có bất cứ yêu cầu gì khác chỉ cần nằm trong khả năng ta nhất định sẽ đáp ứng không từ nan.”
Tào Kỷ cẩn trọng đối đáp, chỉ giết vài ba cái đệ tử tạp nham thì còn được, kêu ông ta xử lý con trai lẫn trưởng lão nhiệm vụ đường khác nào tự cắt thịt mình.
“ Hừ, chỉ bảo ngươi giết bớt vài cái ung nhọt còn không làm được, thật nhàm chán, vậy để ta làm mẫu giúp ngươi nhé, giết người thì phải như thế này này.”
Chu Cương Liệt để Khinh Y ngồi lên đùi mình, hắn đưa mắt nhìn về phía một lão giả lưng còng bộ dáng già nua, người này chính là trưởng lão quản lý tài nguyên cũng như phân bổ nhiệm vụ trong Linh Sư Môn, tu vi Hoá Thần sơ kì.
“ Bùm...!!!” chỉ một ánh nhìn như vậy, lão già kia chưa kịp nhận ra bất cứ điều gì thì thân xác lẫn linh hồn đã lập tức nổ tung, chỉ còn lại máu thịt trộn lẫn văng khắp nơi. Đám đông lập tức cảm nhận sự rét run hãi hùng đến tận tâm khảm, người kia chưa hề làm ra hành động gì, chỉ một ánh mắt liền khiến một Hoá Thần kì đương trường chết thảm, đây là tu vi khủng bố đến bậc nào cơ chứ?
“ Hà lão! Ngươi... Tiền bối, ngươi cũng không khỏi quá tàn nhẫn bá đạo đi, Linh Sư Môn chúng ta đã thể hiện thành ý muốn sửa chữa lỗi lầm vì sao ngài còn muốn đuổi cùng giết tận? Ngài dù gì cũng là cường giả lại chấp nhặt ra tay với kẻ cảnh giới thấp hơn không sợ người đời sẽ cười chê hay sao?”
Tào Kỷ nội tâm cũng sợ hãi vô cùng nhưng hắn dù gì cũng là chủ thế lực, thời khắc sinh tử này phải tự mình đứng ra gánh vác.
“ Hừm, ngươi cho rằng kẻ ở vị thế cao như ta cần phải bao dung, có lòng vị tha với những kẻ thấp hơn mình sao? Không không, càng là thượng vị giả sẽ càng để ý đến mặt mũi, vài con ruồi nhặng không biết điều cứ vo ve bên tai tuy không gây hại nhưng lại rất phiền phức làm ảnh hưởng đến tâm trạng của ta, vậy nên cần phải xử lý sạch sẽ. Các ngươi xem sinh mạng phàm nhân như cỏ rác thì ta cũng tương tự, giết đám tu sĩ cấp thấp các ngươi chả khác gì giết heo chó.”
Cái gì mới gọi là ngông? đây mới gọi là ngông, thời khắc này những người có mặt đương trường đều đã hiểu gã đàn ông kia bộ dáng bên ngoài tuy phởn đời tùy tiện nhưng hắn chính là ác nhân thứ thiệt, chỉ cần không hợp mắt liền giết không cần lý do.
“ Tiền bối, ngươi đừng quá cuồng vọng, đừng quên câu núi này cao sẽ có núi khác cao hơn.” Nói rồi hắn quay sang hướng ba nữ nhân mĩ lệ đang đứng hóng chuyện khẩn thiết cúi đầu.
“ Ba vị tiên tử, Linh Sư Môn bao nhiêu năm qua cung phụng cho Huyền Nữ Cung, luôn tận dạ tận trung cống hiến hết mình, hiện tại chúng ta nguy cơ ngập đầu, còn mong các vị tiên tử niệm tình trợ giúp.”
Tào Kỷ đường cùng đành phải mang tầng quan hệ kia ra mượn uy danh của Huyền Nữ Cung để hù doạ, hắn đánh cược người đàn ông kia sẽ kiêng kị mà chấp nhận buông tha, hắn không tin kẻ trước mặt này có thể vượt qua được Địa Tiên tối đỉnh như Tần Mộ Uyển.
Linh Lộc thoáng nhíu mày, kẻ này rõ ràng đang muốn kéo các nàng vào chuyện rắc rối do con trai hắn gây ra, nàng đang do dự, nếu kẻ địch chênh lệch với mình không quá lớn thì bán cho Linh Sư Môn một cái ân tình cũng không sao.
Nhưng người kia không biết tu vi cao bao nhiêu, tính cách lại vô cùng hung lệ, lỡ như bản thân ra mặt vẫn không làm hắn sợ ngược lại khiến Vũ Uyên và Lam Hinh gặp liên lụy thì không tốt. Nhiệm vụ của nàng là đi theo làm bảo tiêu cho hai cái đệ tử chân truyền của cung chủ, những vẫn đề rắc rối khác ít dây vào liền tốt hơn.
“ Tào môn chủ, đây là chuyện cá nhân của các người không liên quan gì tới Huyền Nữ Cung, hơn nữa chúng ta cũng chưa thân thiết đến độ để ngươi tùy ý mượn danh nghĩa đi đối đầu với kẻ khác, xin ngươi chú ý lời nói của mình.”
Lời Linh Lộc nói ra khiến Tào Kỷ tâm tình như rơi xuống đáy cốc, xong rồi, cứu cánh cuối cùng cũng đương trường không nhận thân thích, không lẽ hắn thực sự phải hi sinh con trai để cứu lấy mạng cả tông môn sao.
Nhưng vào lúc này Chu Cương Liệt lại nhướng mày hồ hởi đứng dậy đi thật nhanh tới trước mặt của ba nữ, Linh Lộc hốt hoảng tưởng tên này muốn tấn công luôn các nàng nên vội vàng nhảy lên trước rút trường kiếm thủ thế che chắn lấy hai tiểu cung chủ ở sau lưng, vẻ mặt ngưng trọng quát lớn.
“ Các hạ, chúng ta thật không muốn nhúng tay vào việc riêng của Linh Sư Môn, mong ngươi suy xét thấu đáo đừng ra tay với người vô tội.”
Chu Cương Liệt chẳng thèm để ý cứ thế dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi liếm gạt qua một bên, Linh Lộc khoảnh khắc đó đáy mắt hiện ra cực độ bất lực, gã này rõ ràng đẳng cấp cao hơn tu vi Tán Tiên trung kì của nàng rất nhiều, nàng khẽ lùi người lại nhưng vô tình bước hụt chân sắp té ngửa. Vũ Uyên và Lam Hinh đứng phía sau cũng không còn bình tĩnh nữa, các nàng nhắm tịt mắt lại vô vọng chờ đợi gã xấu xa kia sẽ làm gì mình.
Nhưng vài giây trôi qua cũng không thấy có gì xảy ra, hai thiếu nữ đồng thời mở đôi mắt xinh đẹp chớp chớp ngơ ngác với cảnh tượng trước mặt, người nam nhân bá đạo trên người chỉ quấn mỗi cái chăn kia đang tựa sát vào người Linh Lộc hộ pháp, một tay hắn ôm eo nàng, tay kia nắm lấy bàn tay với những ngón thon dài tinh tế.
“ A...a...!!! Người xấu xa muốn bức hiếp Linh Lộc tỷ tỷ, mau buông ra, chúng ta liều mạng với ngươi.” Lam Hinh hét toáng lên, hai tay vũ động chưởng ấn đánh lên người Chu Cương Liệt nhưng giống như nàng vỗ vào tấm sắt, hoàn toàn không có chút lực sát thương nào còn khiến bản thân bị phản chấn ngã oạch ra đất.
“ Tiền... bối, ngươi đừng manh động, có gì từ từ nói, nếu ngươi dám ra tay với chúng ta thì chắc chắn sẽ kéo tới cừu hận, cả Huyền Nữ Cung nhất định cùng nhau truy sát ngươi đến cùng trời cuối đất.” Vũ Uyên điềm tĩnh hơn không manh động như sư muội của mình, nàng dùng lời nói thử thuyết phục gã đàn ông kia buông tha cho Linh Lộc.
Về phần Chu Cương Liệt thì đang dở khóc dở cười, hắn căn bản chỉ đỡ cho vị mĩ nhân mặn mà này không ngã thôi, sao nhìn giống như mình đã trở thành kẻ xấu xa khi nam bá nữ rồi.
0 bình luận