Chương 526: Thanh lý môn hộ

Nghĩ là làm, đang lúc bọn tu sĩ xung quanh vẫn đang gồng đại chiêu sẵn sàng tấn công theo hiệu lệnh của Tào Kỷ thì Chu Cương Liệt đã đi trước một bước. Hắn nhẹ nhàng búng tay một cái, các đòn pháp thuật công kích của mấy mươi người chung quanh đồng loạt như tan biến vào cõi hư vô, bảo khí cấp Tán Tiên trên tay Tào Kỷ cũng bỗng chốc vỡ nát thành trăm mảnh rơi xuống đất. Không cho kẻ địch cơ hội tỏ ra ngầu lòi, không cho chúng gáy thêm bất cứ câu thừa thãi gây ngứa tai nào, ra tay là trực tiếp bẻ gãy nghiền nát toàn bộ hi vọng của đối thủ. “ Không ổn!!!” Đây là suy nghĩ chung của tất cả những kẻ kia, kịch bản xấu nhất thật sự đã diễn ra, người này thực sự mạnh hơn họ rất nhiều. Đám người đồng loạt lui về phía sau nhưng có vẻ mọi chuyện đã trễ, toàn thân họ bị định trụ tại chỗ hoàn toàn cứng đơ, pháp lực cũng không sử dụng được nữa, ai nấy đầu đầy mồ hôi, nét mặt sợ hãi bất lực. “ Tiền... tiền bối xin giơ cao đánh khẽ, chúng ta có mắt như mù không biết là cao nhân ghé thăm đã vô tình đắc tội, mong ngài rộng lượng tha thứ...” Tào Kỷ đổi thái độ ngay lập tức, hắn thực không ngờ tới nơi hoang dã này lại xuất hiện cường giả tu vi vượt qua mình, lần này xem ra đã đá nhầm thiết bản rồi. Mấy kẻ khác cũng hối hả tranh nhau van xin, riêng Tào Tôn Đản cùng bọn Liễu Mi đã sớm ngã ngồi trên đất mặt cắt không còn giọt máu. Chu Cương Liệt mỉm cười đầy châm biếm đảo quanh một vòng, tất cả những người nảy sinh địch ý với hắn không ai thoát khỏi, chỉ có ba cái nữ tử xinh đẹp cùng đám thôn dân đứng xa xa kia không vấn đề gì. “ Ài, Khinh Y của ta vốn lành tính lại quá đỗi tốt bụng, nàng ở cái tông môn rách này chịu đựng bao nhiêu bất công uất ức, đồng môn bắt nạt, con ông cháu cha ỷ thế làm càn, cao tầng thì mắt nhắm mắt mở giả vờ không thấy âm thầm ủng hộ, ấy thế nhưng khi ta muốn thay nàng xử lý tất cả các ngươi thì chính nàng lại là người ngăn cản. Nàng đối với nơi đã dạy dỗ mình vẫn không nỡ dứt tình. Vốn dĩ ta đã định cho qua, chỉ muốn nghỉ ngơi vài ngày rồi đưa Khinh Y rời đi, nhưng đám kiến hôi kia lại tự tìm đường chết đi tính kế nữ nhân của ta, lũ ngu các ngươi thì không thèm suy xét cứ thế mà buộc tội muốn đem nàng về quy án, các ngươi là cái thá gì? Tên Bành hộ pháp kia là do lão tử giết đấy, các ngươi làm gì được ta? Dù bây giờ ta tận diệt sạch sẽ cái tông môn vô đạo của các ngươi thì cũng chả có ai dám đứng ra đòi công đạo.” Lời nói của hắn như con dao sắc lẹm kề sẵn trên cổ từng người ở đây khiến ai nấy đều lạnh ngắt trong lòng, họ tin người kia nói được sẽ làm được, trong mắt hắn toàn bộ những người ở đây đều như sâu kiến tùy thời muốn bóp chết lúc nào cũng được. “ Ta sẽ cho các ngươi xem một vài thứ thú vị để các ngươi biết ngay từ đầu nhắm vào ta và Khinh Y đã là sai lầm khó sửa đổi.” Nói rồi Chu Cương Liệt với tay vào khoảng không trước mặt lấy ra một quả cầu pha lê lớn bằng nắm tay, hắn truyền chân khí vào đó, lập tức từ khoả cầu kia xuất hiện từng đoạn hình ảnh rõ nét chiếu thẳng lên không trung. Đây là Ngọc Lưu Ảnh, một pháp bảo tiện dụng có khả năng ghi hình giống máy quay phim ở thời hiện đại vậy. “ A, thứ này thật hay nha, muội cũng muốn có một cái để thu giữ hình ảnh sư phụ và các tỷ muội trong cung.” Lam Hinh chớp chớp mắt hào hứng trước loại pháp bảo độc lạ này. “ Đừng rộn, yên lặng xem đi.” Vũ Uyên nhéo vào eo sư muội một cái nhắc nhở. Cũng chỉ có các nàng là còn tâm trạng để tán gẫu, còn đám cao tầng và đệ tử Linh Sư Môn có mặt đương trường vẻ mặt đã méo xệch, tâm cũng lạnh đi phân nửa khi xem hết toàn bộ thứ do Ngọc Lưu Ảnh phát ra. Từng hình ảnh từ lúc bọn Liễu Mi kéo đến hạch sách bắt lỗi Giang Khinh Y, sau đó là Tào Tôn Đản, cả lúc bọn chúng ở ngoài thôn hợp mưu nhau, từng lời nói cử chỉ thâm độc vô nhân tính đều không sót. Rồi tới phân cảnh tên Bành hộ pháp mặc hắc y ôm theo hai con sói non dẫn dụ đàn yêu thú xuống tàn sát thôn dân, cuối cùng bị sói đầu đàn trảm thủ, kế tiếp còn có hình ảnh sáng sớm nay bọn Tào Tôn Đản bày mưu lập kế lừa gạt đổ hết tội cho Khinh Y, cả mảnh ngọc do hắn để lại cạnh hiện trường... Sau khi hình ảnh kết thúc, Chu Cương Liệt mới giải định thân thuật cho họ, không một ai có ý định đào tẩu vì biết có chạy cũng không thoát, hàng nghìn cặp mắt của cả tu sĩ Linh Sư Môn lẫn các thôn dân mang theo lạnh lẽo, hận ý, thất vọng cùng sát khí đều đổ dồn về phía kẻ đầu têu mọi việc, Tào Tôn Đản cùng đám người Liễu Mi. “ Đậu má mày cái thằng đầu lợn thế mà muốn dùng hung thú để giết sạch làng chúng ta.” “ Con mẹ nó không ngờ đêm qua lão nương suýt làm mồi cho cho sói, Tào môn chủ nếu không cho chúng ta một lời công đạo thì từ nay đừng hòng nhận được bất cứ tài nguyên lương thực gì.” “ Thì ra đây mới là bộ mặt thật của bọn tu tiên các ngươi, thường ngày rao giảng đạo đức lấy lòng tin của chúng ta, trong nội tâm thì xem phàm nhân như cỏ rác muốn giết thế nào cũng được.” “ Ta phải báo cho cả sáu thôn còn lại và cả những người trong trấn Diên Lâm, Linh Sư Môn là bè lũ ác ôn, từ nay chúng ta không cần sự bảo hộ giả tạo của các ngươi nữa.” “ Lại còn đổ lỗi cho Khinh Y lương thiện của chúng ta, các ngươi tu hành đến nỗi thành chó rồi hay sao?” “ Giết hắn, phải băm xác con heo mập đó cùng đám tay sai làm mồi cho dã thú mới thoả nỗi hận trong lòng ta, giết hắn, giết hắn!!!” Thôn dân gần nghìn người đồng loạt nổi giận, họ không tiếc tất cả các từ ngữ thô tục nhất mắng chửi từ cao tầng đến đệ tử của Linh Sư Môn, thậm chí có nhiều người đã lăm lăm vũ khí sẵn sàng ăn thua đủ với mấy kẻ tu tiên khinh thường mạng sống chúng sanh này. Linh Lộc, Vũ Uyên và Lam Hinh đứng một bên vẻ mặt đã lạnh lẽo đi nhiều, thể loại tông môn rác rưởi độc ác này cũng xứng đáng phụ thuộc vào Huyền Nữ Cung của họ hay sao? “ A... phụ thân, các vị trưởng lão, tất cả chỉ là hiểu lầm... ta... ta không có làm gì hết... là chúng, tất cả là do chúng muốn xu nịnh lấy lòng ta nên đã bày mưu lập kế hãm hại Giang sư muội, các người phải tin ta.” Tên béo này đã sợ hãi đến són cả ra quần rồi, bộ dáng xấu xí tởm lợm khiến người ta ghét cay ghét đắng, hắn thẳng thừng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Liễu Mi và mấy tên thủ hạ. Thấy tên thiếu chủ vô năng không chút do dự bán đứng mình, những kẻ kia tâm đều nguội lạnh như tro tàn, đối với hắn mất sạch hảo cảm. “ Không, mong môn chủ cùng các trưởng lão minh xét, tất cả việc chúng ta làm đều là do tên Tào Tôn Đản này bày đầu... hắn... hắn muốn chiếm đoạt Giang sư tỷ nên đã rắp tâm liên kết với chấp sự nhiệm vụ đường làm khó tỷ ấy, những chuyện sau đó đều do hắn và ả đàn bà Liễu Mi kia làm ra, chúng ta chỉ là theo lệnh làm việc không thể trái... ta...aaa...” Chưa đợi tên đệ tử kia kịp nói xong, Tào Kỷ đã vung tay một đòn khiến hắn đương trường từ phân ngũ liệt chết đến không thể chết hơn được nữa. “ Hừ, không có đám a dua xu nịnh các ngươi đi theo ton hót bày trò xấu xa thì làm sao nghịch tử kia dám làm ra chuyện tày trời như vậy, toàn bộ đều đáng chết, cần xử lý tại chỗ để làm gương.” Nói rồi hắn tiếp tục tàn nhẫn ra tay giết nốt hai đệ tử còn lại, Liễu Mi lúc này đã khụy cả gối xuống, thân thể run bần bật, nước mắt chảy dài, cô ta đã cực độ hối hận rồi, trong mắt cha con nhà họ Tào họ chẳng qua chỉ là con chó không hơn không kém, thường ngày quẫy đuôi nịnh nọt mua vui, đến khi hết giá trị thì bị đưa ra để trút hết mọi tội lỗi, đón nhận cái chết nhục nhã nhất. “ Thiếu chủ... ta trung thành với ngài mà, mọi chuyện ta làm đều theo sai khiến của ngài trước giờ không dám trái, cứu ta... ta không muốn chết... thiếu ch...ủ... ọc....” cô ta chưa kịp nói dứt câu thì miệng đã trào ra máu tươi, giữa ngực cô ta thủng một lỗ có thể nhìn xuyên qua bên kia. “ Hừ, chính ngươi bày kế để lừa gạt chúng ta, còn nói mình vô tội?” Tào Kỷ thu hồi chưởng lực, Liễu Mi ngã gục trong vũng máu, đến chết mắt vẫn mở trợn trừng nhìn Tào Tôn Đản đầy hận ý. “ Tiền bối, những kẻ gây tội đã bị đích thân ta thanh lý môn hộ rồi, nhi tử không nên người này của tại hạ chỉ là bị nuông chiều đến hư hỏng, bị bọn chúng dẫn dắt đi vào con đường sai trái, ta nhất định sẽ quản giáo nó nghiêm túc, xin ngài rộng lượng bỏ qua cho, Tào mỗ muôn phần biết ơn.”
0 bình luận
aaa