Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 525: Cuồng ngạo
Lúc này trong đám đông đã bắt đầu vang lên những tiếng xì xầm bàn tán, thế mà lại có một nam nhân cường tráng trên người quấn mỗi cái chăn đi ra từ nhà của Giang Khinh Y, hai người còn bày ra cử chỉ thân mật như vậy nữa, không cần nghĩ cũng biết mối quan hệ của họ là gì.
“ Ây dô, Giang sư tỷ lúc nào cũng tỏ ra mình thanh cao trong sạch từ khi nào cũng biết giấu nam nhân ở trong phòng như vậy rồi? Lại còn là một tên vóc dáng vạm vỡ thế kia, ngươi thật là biết chơi đó nha, đó giờ mọi người đều hiểu lầm rồi, thì ra tỷ cũng chỉ là loại nữ nhân dễ dãi lẳng lơ mà thôi, hứ.”
Liễu Mi cười chế giễu, cô ta không bao giờ bỏ qua cơ hội châm chọc làm bại hoại danh tiếng của Khinh Y. Những đệ tử xung quanh cũng bắt đầu nghị luận chủ trỏ, đại ý vẫn là khinh bỉ nàng không biết xấu hổ lại dám mang đàn ông về lén giấu trong nhà, hình tượng thiếu nữ năng động hoạt bát thân thiện bỗng chốc tan vỡ.
Ngược lại thì Tào Kỷ cùng mấy vị trưởng lão đang âm thầm nhíu mày nghi vấn, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác ngưng trọng, một nam tử lạ mặt đột nhiên xuất hiện lại còn dám công khai đứng trước bảo vệ cho Giang Khinh Y, tên này có vẻ thực lực không tầm thường, nhưng họ có cố công dò xét thì vẫn không thể nhìn ra tu vi của người kia, hắn cứ như một cái phàm nhân không chút nào dao động của pháp lực.
Về phần Tào Tôn Đản, mập trạch này khuôn mặt đã đen như nhọ nồi vô cùng khó coi, cả thân thịt mở rung động, bàn tay nắm chặt, đầu hắn như sắp bốc hoả tới nơi. Hắn vốn xem Giang Khinh Y như nữ nhân của riêng mình, bất cứ tên nam tử nào có ý đồ mon men tới gần nàng đều bị hắn xử lý cảnh cáo. Chính vì vậy mà trong tông môn dù có rất nhiều người thầm thương trộm nhớ thiếu nữ trong trắng hoạt bát kia nhưng lại chẳng ai dám chủ động thổ lộ tình cảm, thân phận thiếu chủ của tên béo kia khiến ai cũng kiêng kị.
Tào Tôn Đản được thể càng huênh hoang hơn, hắn cho rằng ngoài mình không ai xứng đáng có được Giang sư muội. Thế mà hôm nay chính mắt hắn lại chứng kiến cảnh tượng một gã đàn ông khôi ngô trần trùng trục bước ra từ phòng riêng của nàng, hai người còn ở trước mặt đám đông tiếp xúc thân mật không chút cố kị. Có dùng đầu gối để suy nghĩ cũng biết hai người này đã làm gì bên trong căn nhà khoá kín bưng kia.
“ GIAN PHU DÂM PHỤ!!! Khinh Y tiện nhân ngươi dám phản bội bổn thiếu???” Hắn bất chấp ở đây có bao nhiêu người chỉ tay quát lớn, hận không thể lập tức băm xác đôi nam nữ này ra thành vạn mảnh.
“ Xí, ai phản bội chứ, đồ con lợn xề nhà ngươi có tư cách gì nói với ta câu đó. Cho ngươi biết, Giang Khinh Y này ghê tởm nhất chính là loại đàn ông vừa xấu lại còn hèn hạ yếu nhược ác độc không biết xấu hổ như ngươi đó. Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta tởm lợm rồi.” Nàng bám vào một bên tay của Chu Cương Liệt giả vờ làm động tác buồn nôn.
“ Đáng chết... đáng chết!!! Uổng công bổn thiếu dành bao nhiêu tình cảm đối tốt với ngươi như thế, hoá ra ngươi cũng chỉ là hạng kĩ nữ ti tiện dễ dàng lên giường với nam nhân, hừ, ta thật hối hận không sớm mạnh mẽ biến tiện nhân ngươi thành đồ chơi mới đúng.”
Tào Tôn Đản lúc này đã mất hết bình tĩnh, hắn bất chấp ở đây có bao nhiêu trưởng bối lẫn ba vị sứ giả Huyền Nữ Cung mà buông lời nhục mạ nặng nề.
“ Chỉ là một cái phàm phu không chút năng lực còn dám tranh nữ nhân bổn thiếu? Người đâu, mau tới bắt lấy đôi cẩu nam nữ kia, ta phải đích thân moi xương róc thịt từ từ hành hạ cho chúng sống không bằng chết mới rửa sạch hận này.”
Mấy tên thủ hạ dưới trướng liếc qua thấy môn chủ chỉ đứng yên không nói gì cũng xem như ông ta đã đồng ý, tất cả nhất tề đồng loạt xông tới, pháp lực công kích bủa vây nhắm vào Chu Cương Liệt và Khinh Y. Những người đứng xem bên ngoài đều chăm chú quan sát, nếu quả thực người nam nhân kia chỉ là phàm nhân đối đầu với năm sáu tu sĩ vây công như thế không chết cũng tàn phế.
Nhưng trái ngược với những gì họ nghĩ, mấy tên đệ tử kia còn chưa kịp chạm vào người Chu Cương Liệt thì đòn thế đã bị một tầng quang tráo chặn đứng khiến chúng đồng loạt bật ngược trở ra, phản chấn còn khiến từng tên hộc máu, xương cốt gãy nát nằm bất động mất khả năng chiến đấu.
Tào Tôn Đản tắt hẳn nụ cười vặn vẹo trên môi, hắn hơi run lên lùi người lại lắp bắp chỉ trỏ.
“ Ngươi... ngươi vậy mà lại che dấu tu vi... ngươi...”
Tào Kỷ khẽ liếc qua nhìn thấy Linh Lộc, Vũ Uyên và Lam Hinh sắc mặt đã âm trầm lạnh lẽo mấy phần, các nàng quả thật đang cực kì phản cảm với cách hành xử của tên nhị thế tổ này, nói thẳng ra chính là giống như Giang Khinh Y, ghê tởm chán ghét.
“ Nghịch tử, mất mặt đủ chưa? Còn không mau cút xuống! Chỗ này tới lượt ngươi nói chuyện hay sao?” Sợ con trai sẽ làm ảnh hưởng tới quan hệ của Linh Sư Môn và Huyền Nữ Cung, tên phụ thân này dứt khoát vung tay tát hắn một bạt tai khiến Tào Tôn Đản ngã nhào ôm mặt đau đớn la oai oái, Tào Kỷ sau đó quay sang cẩn thận dò hỏi người nam nhân vẫn đang đứng hiên ngang trước mặt.
“ Ta là Tào Kỷ, môn chủ Linh Sư Môn, các hạ hình như không phải người ở vùng này, sao lại tự tiện tiến nhập địa bàn của ta? Xin cho biết quý danh cùng mục đích.” Hắn dù chưa biết người này cao thấp ra sao nhưng vẫn phải giữ vững khí độ của một vị chủ thể lực, nếu luôn tỏ ra nhún nhường thì các vị tiên tử Huyền Nữ Cung kia e là sẽ càng khinh thường mình hơn.
Chu Cương Liệt vẫn một điệu bộ phởn đời nhướng mày nhìn qua đám đông trước mặt một lượt, sau đó nhếch môi khinh khỉnh nói.
“ Uầy, thời thế hiện nay cũng thật đổi khác, loại chó mèo gì cũng dám có gan đứng trước mặt ta lớn tiếng chất vấn hô to gọi nhỏ như thế sao? Ta là nam nhân của nàng, ở trong nhà nàng, ngủ với nàng có gì là kì lạ? Ta cũng không cần khán giả cỗ vũ, tập trung đông như vậy làm gì? Khinh Y của ta vốn rất ngại ngùng, lỡ các ngươi làm nàng sợ thì phải sao đây?”
Cả đám người đều ngỡ ngàng đến tròn cả mắt, kẻ này lại có thể đứng trước đám đông đang tràn ngập địch ý nói những lời bá đạo đến khó tin như vậy. Là do hắn cực kì tự tin với thực lực của mình, hay đây chỉ là một kẻ điên không sợ chết đang ba hoa?
Giang Khinh Y nghe những lời đường mật của đại thúc thì càng u mê hơn, nàng cười duyên dáng như tiểu tình nhân nép sát vào người hắn, cả thân thể trần truồng lắc lư trông vô cùng thích mắt, tiếc là chỉ có mình hắn thấy được.
“ Hừ, các hạ cũng không khỏi quá càn quấy đi, nơi đây nhận sự bảo hộ của Linh Sư Môn ta, Giang Khinh Y càng là đệ tử do chúng ta dạy dỗ, ngươi tự ý tiến nhập bất chính còn buông lời nhục mạ, là khinh môn ta không có người hay sao?”
Đã đến nước này Tào Kỷ cũng không thể mềm mỏng đánh giá tình huống nữa, hắn không muốn mất mặt trước Huyền Nữ Cung, khí tức Tán Tiên sơ kì không chút giữ lại tuông ra khoá chặt một nam một nữ đối diện.
Các trưởng lão chấp sự cũng đồng loạt chia ra vây kín đường lui, chứng kiến một màn vừa rồi hắn không cần ra tay cũng khiến mấy đệ tử trọng thương thì không một ai dám tỏ ra khinh thường.
Mà ở phía sau, Vũ Uyên nheo mắt nhìn kĩ khuôn mặt của Chu Cương Liệt sau đó ghé vào tai Lam Hinh xì xầm to nhỏ.
“ Sư muội, người này thực quen mặt, không biết ta đã nhìn thấy ở đâu rồi.”
“ Ân, muội cũng ngờ ngợ nãy giờ, chắc chắn đã từng thấy qua hắn nhưng nhất thời chưa nhớ ra.” Lam Hinh gật đầu đồng tình.
Các nàng đã sớm cùng thôn dân lui ra sau quan sát, đây là chuyện của Linh Sư Môn, họ không cần phải nhúng tay vào, cứ ở ngoài xem trò vui là được.
Chu Cương Liệt nhìn thế trận có phần phô trương với hàng chục tu sĩ từ Nguyên Anh đến Hoá Thần đang bao vây lấy mình, Tào Kỷ thì đứng đối diện khí thế bức nhân không thu liễm, đây là muốn dùng một kích tổng lực xử lý hắn, tông môn này xem ra rất chi là đoàn kết đối ngoại đó nha.
“ Các ngươi đây là muốn giết ta sao?” hắn lườm một vòng, miệng vẫn treo nụ cười nhạt hỏi.
“ Ngươi tự ý ẩn nấp trong địa bàn của ta còn dụ dỗ nữ đệ tử trong môn, chắc chắn mang mưu đồ bất chính, chúng ta còn nghi ngờ cái chết của Bành hộ pháp có liên quan trực tiếp đến ngươi, khôn hồn mau buông tay chịu trói theo chúng ta về điều tra, bằng không đừng trách đao kiếm vô tình.” Tào Kỷ từ túi trữ vật lấy ra một thanh trường kiếm cấp Tán Tiên, đây là bảo khí trấn phái do hắn tốn đại lượng tài nguyên mới sở hữu được.
Chu Cương Liệt thở ra một hơi, tính của hắn không thích nói nhiều, ở kiếp trước hắn từng xem nhiều bộ tiểu thuyết đại trà kiểu như nhân vật chính thực lực bá đạo có thể trấn áp toàn bộ nhưng cứ giả vờ điệu thấp để cho lũ nhân vật phản diện mặc sức khinh thường sỉ nhục các kiểu kéo dài tình tiết tới mấy mươi chương mới chịu bộc lộ thân phận trang bức vả mặt.
Hắn thì khác, bản thân bây giờ là Thái Ất Ngọc Tiên viên mãn, nhìn lên thì chả bằng ai, nhìn xuống lại rất nhiều người không bằng mình, tính cách hắn vốn tùy tiện, không chủ động chọc người ta thì thôi lại còn có kẻ dám cả gan chọc lên đầu hắn, vậy thì chẳng cần phải chờ bọn chúng phô trương, một tay lật xuống trấn áp toàn bộ là được.
0 bình luận