Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 523: Nhắm vào Khinh Y
Theo hướng chỉ dẫn của Tào Tôn Đản, đám người đã đáp xuống phía bên ngoài thôn Tĩnh Khê một dặm cẩn thận quan sát tình huống. Quả đúng như lời tên béo kia kể, khu rừng có dấu vết của đàn yêu thú cày xới rõ rệt kéo dài sâu vào bên trong, dưới gốc tùng là thi thể không nguyên vẹn của Bành hộ pháp đầu lìa khỏi cổ.
Vũ Uyên cùng Lam Hinh hứng thú tới lui quan sát, các nàng đang trong quá trình lịch luyện bản thân, những chuyện thú vị như vầy đương nhiên không thể bỏ qua, Linh Lộc chỉ đi theo phía sau chú trọng bảo vệ an toàn cho hai tiểu cung chủ tương lai.
“ Thật kì lạ, đám yêu thú có đạo hạnh chỉ sống tập trung ở trong các dãy sơn mạch cách biệt với nhân loại, khi đã hình thành linh tính chúng sẽ không dại gì lại kéo đàn xông ra đến tận đây chuốc thù hằn với tu sĩ nhân tộc chúng ta, vậy thì tại sao lần này chúng lại hành động quy mô lớn đến như vậy?” Đại trưởng lão Linh Sư Môn là một lão ẩu bề ngoài già nua nhướng mày khó hiểu.
“ Nhìn giống như là Bành hộ pháp đã cố gắng cản trở yêu thú tràn xuống thôn làng nhưng cũng vì thế mà mất mạng.” Một chấp sự cúi người xem xét thi thể.
“ Có điểm không đúng, nếu hắn chết cho bị hung thú giết hại vậy tại sao xác vẫn còn? Thông thường yêu loại tàn nhẫn khi xử lý xong con mồi chắc chắn sẽ cắn nuốt máu thịt của đối phương mới đúng.” Vũ Uyên trổ tài thám tử đi tới đi lui phân tích tình huống.
“ Ân, với lại nếu yêu thú đã xử lý được người này tại sao lại không tấn công tiếp xuống thôn làng dưới kia mà chọn rút lui về núi rừng?” Lam Hinh tiếp lời sư tỷ của mình.
“ Hai vị tiên tử thật đúng là thông minh tinh tường, có các vị ở đây trợ giúp ta tin sẽ nhanh chóng điều tra ra chân tướng sự việc.” Tào Kỷ không bỏ lỡ thời cơ dùng lời có cánh xu nịnh, Vũ Uyên và Lam Hinh cũng mỉm cười rất tận hưởng cảm giác vạn chúng chú mục.
“ Ai là người phát hiện sự việc? Mau ra đây.” Tào Kỷ hắng giọng hỏi lớn.
“ A, bẩm môn chủ, là bọn đệ tử.” Từ trong đám đông, Liễu Mi cùng hai tên lâu la khác bộ dáng hơi khép nép đi ra cẩn thận hành lễ.
“ Nói cho ta biết tất cả những gì các ngươi nhìn thấy.” Môn chủ Linh Sư Môn cả người toả ra khí tràng áp bức nghiêm mặt chờ câu trả lời.
“ Bẩm môn chủ, đệ tử Liễu Mi cùng các sư đệ hôm nay nhận lệnh của thiếu chủ tới thôn Tĩnh Khê hỗ trợ công việc cho Khinh Y sư tỷ, nhưng khi đến nơi này đã phát hiện Bành hộ pháp chết thê thảm đương trường mới vội vã hồi báo lại tông môn.” Dù rất sợ hãi nhưng cô ta vẫn cố trấn định nói theo kế hoạch đã vạch trước.
“ Hửm? Tôn Đản! Nói, vì sao lại tự ý điều động đệ tử đi ra ngoài? Ta nhớ phân bổ danh ngạch các nơi là do nhiệm vụ đường thực hiện, ngươi là thiếu chủ cũng không có quyền hạn này.” Tào Kỷ đối với con trai vẫn nghiêm khắc tra hỏi.
“ A, là... là tại nhi tử thấy Khinh Y sư muội một mình nhận lãnh trách nhiệm vừa chăm sóc dược điền vừa bảo vệ thôn dân thực quá vất vả, cũng vì vậy mà nàng ấy nhiều lần không hoàn thành tốt nhiệm vụ. Phụ thân cũng biết tình cảm con dành cho sư muội mà, bởi vậy mới tự ý sắp xếp vài người thân cận đến đây phụ giúp, mong cha xá tội.” Tào Tôn Đản một bộ ăn năn khó nói cúi mặt trả lời.
“ Gì cơ? Sao lại một mình? Ta đã lệnh thôn làng đều phải có từng nhóm đệ tử hơn mười người thay nhau làm việc cơ mà? Với lại Bành hộ pháp tại sao xuất hiện ở phụ cận thôn Tĩnh Khê, ngươi mau nói rõ.” Tào Kỷ sắc mặt càng âm trầm hơn.
“ Là... là chủ ý của Khinh Y sư muội, từ sau khi nhị trưởng lão quy tiên, nàng ấy dần trở nên khó gần xa lánh hết các đệ tử nên đã chủ động một mình trấn thủ nơi đây. Con đã nhiều lần muốn cắt cử thêm người tới nhưng muội ấy thái độ rất gay gắt chối từ. Bởi vậy con mới nhờ Bành hộ pháp thi thoảng tới đây quan sát tình huống để kịp thời hỗ trợ, không ngờ lại xảy đến cớ sự này.” Tên béo một bộ dáng vô tội nước mắt nước mũi tèm lem giải thích.
Tào Kỷ cẩn thận quan sát toàn bộ biểu hiện của con trai để xem hỗn trướng này có dám bịa đặt nói dối mình không, Liễu Mi cùng mấy tên đệ tử kia lập tức nhảy vào phụ hoạ khẳng định những gì Tào Tôn Đản trình bày là không sai.
“ Môn chủ, ta vừa đi hỏi thăm vài người trong thôn, đúng là đêm qua họ có nghe thấy hàng loạt âm thanh phát ra từ phía này, còn có tiếng giống như sói tru nữa, nhưng hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra cả.” Tam trưởng lão dáng người cao gầy già nua đáp xuống đất nói.
“ Vậy thì khả năng cao là Bành hộ pháp trong quá trình ở phụ cận đã nhìn thấy yêu thú phát điên muốn tấn công thôn làng nên tự mình ra tay chống lại và ngăn cản thành công, nhưng sau đó lại gặp phải kẻ địch khác âm thầm làm ra ám toán chết ngay tại chỗ, mọi người nhìn xem, trên thi thể ngoại trừ vết cắt chí mạng sắt lẹm ở cổ thì không hề có thêm thương tổn nào nữa.” Tào Kỷ vuốt ria mép đưa ra nhận định.
“ Nhưng hung thủ có thể là ai chứ? Phải có hận ý sâu đậm thế nào với Bành hộ pháp mới ra tay một cách dứt khoát như vậy?” Đại trưởng lão cau mày trầm tư.
“ Một kích giết lấy Nguyên Anh hậu kì thì nhất định kẻ này tu vi sẽ không thua kém với người đã chết.”
“ Ân, để có thể đến gần ra tay ám sát mà không khiến nạn nhân cảnh giác thì nhất định hung thủ phải là người quen biết.” Lam Hinh cùng Vũ Uyên trước sau nêu ý kiến của mình.
“ Ừm, khoan đã nãy giờ ta quên hỏi, Giang Khinh Y đâu? Không phải con bé đó phụ trách nơi này hay sao? Gọi nó đến hỏi thử xem.” Tào Kỷ nhìn quanh quất tìm lấy bóng dáng thiếu nữ xinh đẹp nhưng không hề thấy đâu.
“ Môn chủ, ngài nhìn xem đây là vật gì?” lúc này, một chấp sự từ phía sau gốc tùng cúi xuống nhặt lên một miếng ngọc bội hình trăng khuyết.
“ Cái này... dường như ta đã thấy ở đâu rồi.” Đại trưởng lão già nua trầm mặc suy nghĩ.
“ Phía dưới có khắc một chữ Giang? Không lẽ?” Tào Kỷ nhận lấy ngọc bội quan sát tỉ mỉ rồi như nghĩ tới điều gì, mặt ông ta khẽ nhăn lại.
“ Ta nhớ ra rồi, Nhị trưởng lão khi còn tại thế từng tặng cho con bé Khinh Y mảnh ngọc y hệt thế này, lúc đó nó còn hớn hở đem khoe với ta nữa.” Đại trưởng lão khẽ vỗ tay nhớ ra.
“ Tại sao ngọc bội tùy thân của Giang Khinh Y lại rơi gần chỗ xác của Bành hộ pháp? Không lẽ...” một vị chấp sự gãi đầu không dám nói hết câu.
Mọi người đều nhìn nhau trầm mặc, bầu không khí nặng nề bao trùm, điều tra một hồi lại phát giác ra là nội bộ lục đục giết hại lẫn nhau, ba cô nàng Huyền Nữ Cung thì đứng bên cạnh háo hức xem kịch hay.
“ Không cần suy đoán nữa, đi vào làng tìm Giang Khinh Y hỏi cho rõ sự tình liền biết, nếu quả thực là con bé làm ra tội ác thì ta nhất quyết sẽ xử lý nghiêm khắc.” Tào Kỷ lên tiếng xoay người bay đi, Tào Tôn Đản cùng đám người Liễu Mi nhìn qua nhau khẽ cười gian, kế hoạch xem ra không có sơ hở.
Người dân Tĩnh Khê thôn nhìn thấy rất nhiều tu sĩ bay đến làng mình thì vội kéo nhau ra xem, xì xầm chỉ trỏ không hiểu nguyên do. Tào Kỷ cũng không quan tâm đến họ trực tiếp hướng lên ngọn đồi có căn nhà gỗ lẻ loi, hắn quan sát sơ bộ dược điền, tâm tình cũng hơi dịu lại, Giang Khinh Y chỉ có một mình nhưng chăm sóc linh dược khá tốt, vậy mà có kẻ dám báo cáo là cô nàng lười biếng không hoàn thành nhiệm vụ, chuyện đó hắn sẽ xử lý sau.
Nhìn trước ngó sau lại không thấy bóng dáng thiếu nữ hoạt bát kia đâu, một chấp sự đại diện cất giọng lớn gọi.
“ Giang Khinh Y ở đâu, còn không mau tới trình diện môn chủ!!!”
Trong nhà gỗ, thiếu nữ vừa nuốt xuống ngụm tinh đặc ngon lành bị giật mình suýt thì ho sặc sụa.
“ Khụ, Tào môn chủ sao lại đến đây? Hức, người ta chỉ mới lười có một ngày đã dẫn cả môn chủ tới rồi, đáng ghét, a váy của em đâu, áo yếm nữa...”
Nhìn bộ dáng hớt hải như ăn vụng bị bắt gặp của cô nàng, Chu Cương Liệt nằm trên giường cũng phải phì cười với tay vỗ vào mông thịt một cái bép, sau đó hắn giúp nàng biến ra váy áo sạch sẽ tươm tất như cũ.
“ Bình tĩnh, cứ đi ra ngoài xem chúng định làm gì, đừng sợ, có ta ở đây bảo đảm nàng sẽ không sao.”
Khinh Y cười tươi hôn lên má hắn một cái rồi vội vàng mở cửa, nhìn theo bóng lưng của nàng, Chu Cương Liệt khẽ nhếch môi tà dâm. Trình độ sử dụng pháp thuật che mắt của hắn sau khi học ba mươi sáu phép Thiên Cang càng trở nên bá đạo hơn, váy áo vừa biến ra tất nhiên chỉ là huyễn thuật ảo ảnh.
Hắn có thể dùng pháp thuật làm giả từ hình dáng, xúc cảm, khí tức và cả mùi vị khiến ảo giống như thật. Khinh Y lúc này thực tế đang trần truồng loã lồ đi ra ngoài mà chính bản thân nàng cũng không hề hay biết.
Chấp sự kia như hết kiên nhẫn chuẩn bị xông vào trong nhà gỗ thì cánh cửa chợt mở, thiếu nữ trong bộ đồng phục tông môn gọn gàng tươi trẻ, vẻ mặt hơi có một chút hàm xuân khó thấy xuất hiện. Nàng hơi ngơ ngác nhìn quang cảnh đông người tụ tập trước sân âm thầm nhíu mày khó hiểu, không lẽ xảy ra đại sự gì rồi?
Tuy trong lòng đã sinh ra bất mãn với Linh Sư Môn nhưng Khinh Y vẫn giữ một bộ dáng như thường ngày bước ra lễ phép cúi chào một lượt.
“ Đệ tử Giang Khinh Y bái kiến môn chủ, các trưởng lão, chư vị đồng môn, mọi người khoẻ a? Mọi người hôm nay là có việc gì sao lại kéo tới đây đông như vậy?”
0 bình luận