Chương 521: Thâm độc

Sáng sớm, trong trong sảnh phòng đầy đủ tiện nghi ở tiểu viện của mình, Tào Tôn Đản một thân thịt mỡ đi qua đi lại, lông mày hắn nhíu chặt đậm vẻ thấp thỏm lo âu. “ Quái lạ, Bành hộ pháp sao lại đi lâu như thế? Đáng lẽ hắn phải trở về báo cáo nhiệm vụ từ sớm rồi chứ?” Liễu Mi cùng ba tên đệ tử khác cũng trầm trọng lo lắng không kém, chuyện diệt cả một làng phàm nhân, phá hủy dược điền là tử tội, chỉ cần liên lụy tới liền sẽ không có kết cục tốt, ai nấy bồn chồn thấp thỏm đứng ngồi không yên. “ Thiếu chủ, có khi nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi không?” một tên trong đó lo âu dò hỏi. “ Không thể nào, Bành hộ pháp là Nguyên Anh hậu kì xưa nay làm việc luôn tỉ mỉ cẩn trọng làm sao có thể xảy ra sai sót, đừng lo, ta nghĩ hắn chỉ là nhớ lời ta dặn bảo vệ tốt Giang Khinh Y khỏi yêu thú tập kích nên mới chưa về mà thôi.” Tào Tôn Đản gắt giọng nói cũng là tự làm ra an ủi với bản thân mình. Bành hộ pháp là người phụ thân cắt cử để làm bảo tiêu riêng cho hắn, xưa này cũng vì theo lệnh hắn làm không biết bao nhiêu chuyện trong bóng tối, lần trước ám toán Giang Khinh Y khiến nàng mang ám thương không thể tu hành cũng là do tên hộ pháp này gây ra. Bởi vì hắn rất đáng tin cậy lại kín mồm kín miệng nên được Tào Tôn Đản hết sức trọng dụng, bao nhiêu tài nguyên tu luyện lấy của cha mình đều ban cho họ Bành, tên này được lợi càng là ra sức vì thiếu chủ nhiều hơn. “ Trời cũng sáng rồi, các ngươi theo ta đến thôn Tĩnh Khê xem xét, nhắm chừng nơi đó lúc này đã thành luyện ngục máu chảy thành sông rồi, ta phải chính mắt xem xem tiện nhân Giang Khinh Y kia lâm vào đau khổ tuyệt vọng như thế nào sau đó mới thu phục ả.” Tên béo nói xong liền dẫn đầu ra ngoài đạp phi kiếm bay đi, Liễu Mi và ba tên thuộc hạ cũng đành phải nghe lời đuổi theo. Thôn làng sáng sớm ban mai vẫn một bầu không khí vui vẻ đầm ấm như thường ngày, đám nông phu cày cấy chuẩn bị cho vụ mùa mới, những phụ nhân ở hai bên bờ suối giặt giũ quần áo, lũ trẻ con thi nhau chạy nhảy nô đùa, mấy người già xúm tụm lại uống trà đánh cờ, cuộc sống tuy bình dị cơ cực nhưng tràn ngập tiếng cười. Ngôi nhà gỗ nằm tách biệt trên ngọn đồi trồng linh dược cửa nẻo đóng kín bưng, có vẻ thiếu nữ xinh đẹp hoạt bát chăm chỉ thường ngày hôm nay lại quyết định lười biếng một bữa, trên chiếc giường trúc đơn sơ, Chu Cương Liệt và Giang Khinh Y không mảnh vải che thân vẫn đang ôm ấp nhau không rời. Nàng duỗi bờ eo non mềm như rắn nước của mình sau đó từ từ mở mắt thức dậy. “ Ôi thôi chết, trời sáng rồi, em phải ra ngoài làm việc kẻo trễ.” Nàng hối hả bật người tính đứng lên nhưng lại bị vòng tay mạnh mẽ gắt gao ôm chặt không buông. “ Không đi đâu hết, sau này nàng là tình nô của ta, chỉ phục vụ theo lệnh ta, chả cần thiết quan tâm cái gì lợi ích tông môn nữa, vứt hết đi, cùng ta nằm thêm một chút.” Chu Cương Liệt ấn nàng xuống, vùi đầu vào giữa khe ngực mà hít hà. Khinh Y cả người hơi run lên, nàng nở một nụ cười ngọt ngào rồi ngoan ngoãn nghe theo lời hắn, phải, nàng bây giờ là người của đại thúc, sống vì chính bản thân mình, không cần e dè nể sợ ai cả. Bên kia, Tào Tôn Đản đứng trên phi kiếm, bộ mặt béo múp míp với hai mắt hí đang cố mở thật to, mồm hắn cũng há lớn nhét vừa cả cái bánh bao, trước mặt hắn là thôn làng với lũ bần dân phàm tục đáng ghét vẫn nhởn nhơ bình an vô sự, không có ai chết, cũng không thấy bất cứ thiệt hại tàn phá nào. Điều này chứng tỏ đêm qua yêu thú không tập kích vào đây. “ Khốn kiếp!!! Tên Bành hộ pháp kia đêm qua là trốn việc tìm niềm vui riêng hay sao? Hắn từ khi nào lại dám cãi lệnh ta như thế? Đây là muốn phản bổn thiếu hay sao?” Tào Tôn Đản một thân phì lũ tức giận dậm chân tới nỗi phi kiếm mất cân bằng khiến hắn suýt thì ngã nhào. “ Thiếu chủ bớt giận, có thể đêm qua đã phát sinh điều gì dị thường nên Bành hộ pháp đã cẩn trọng không dám ra tay, không thành công lần này thì đợi dịp khác, phải giữ bình tĩnh phán đoán mới là kẻ trí.” Liễu Mi tới gần ôm lấy cánh tay của tên béo kia ép chặt vào cặp vú của mình trấn an. “ Hừ, đợi Bành hộ pháp về ta muốn một lời giải thích, chúng ta đi.” Tào Tôn Đản hậm hực toang quay người trở về trấn Diên Lâm thì một tên đệ tử tinh mắt đã phát hiện ra dị thường. “ Thiếu chủ, đằng kia có dấu vết bất thường, có khi nào liên quan tới Bành hộ pháp hay không?” Theo hướng tên kia chỉ, mọi người mới thấy rõ cách chỗ họ đứng một dặm đường rõ ràng rừng cây xuất hiện nhiều điểm lạ, một đường dài cây cối núi đá bị xiêu vẹo ngã đổ giống như ai đó đi qua cày nát, rõ ràng là dấu hiệu hung thú tràn ra với số lượng lớn gây nên. “ Đi, mau qua đó xem thử.” Tào Tôn Đản gấp rút phóng phi kiếm đi về hướng kia, hắn quan sát một lượt rồi nhíu mày khó hiểu. “ Quái lạ, đây rõ ràng là dấu vết thú triều, vậy thì đêm qua Bành hộ pháp có dẫn dụ khá nhiều yêu thú trong núi ra đây, nhưng tại sao chúng chỉ dừng lại ở chỗ này mà không tấn công xuống thôn làng?” Bỗng nhiên Liễu Mi như nhìn thấy gì đó nằm cạnh gốc cây tùng lớn, cô ta tiến tới quan sát cẩn thận rồi sợ đến mức tái mét mặt mày hét toáng lên. Mấy gã còn lại nghe động cũng lập tức chạy tới, tất cả hoảng hồn lạnh cả sống lưng khi chứng kiến một cái xác mặc đồ đen đã hoàn toàn tử vong trong trạng thái đầu mình li biệt. “ Bành... Bành hộ pháp??? Tại sao... sao ông ta lại ra nông nỗi này?” Tào Tôn Đản lắp bắp kinh hãi, hắn đã lập tức nhận ra ngay cái xác mặc đồ đen với phần đầu hai mắt vẫn mở trợn trừng kia chính là kẻ tối qua đã nhận nhiệm vụ của mình lùa hung thú tấn công thôn Tĩnh Khê, nhưng sáng nay phát hiện thì những phàm nhân kia vẫn ung dung tự tại còn Bành hộ pháp lại chết thảm, đây là điều gì xảy ra chứ. “ Thiếu... thiếu chủ, Bành hộ pháp dường như là chạy không kịp bị hung thú giết hại... chúng ta phải báo cáo với môn chủ ra sao đây?” một tên đệ tử sợ đến khụy cả gối xuống lắp bắp hỏi. Điều này cũng làm Tào Tôn Đản đau hết cả đầu, khoan chưa nói tới lý do họ Bành chết ra sao, một tiểu tông môn với người cầm đầu chỉ là Tán Tiên sơ kì thì vấn đề nhân lực cực kì quan trọng, bỗng nhiên mất đi một Nguyên Anh hậu kì đối với Linh Sư Môn cũng là thiệt hại rất lớn. Nếu phụ thân hắn biết vì gian kế hiểm độc của mình khiến thế lực chịu tổn thất nhân mạng thì chắc chắn ông ấy sẽ nghiêm trị không tha dù có cưng chiều hắn đến đâu. “ Làm sao đây, phải làm sao đây, đám vô dụng các ngươi hằng ngày đều là một đầu mưu ma chước quỷ sao bây giờ câm như hến thế? Mau giúp ta nghĩ cách. Bổn thiếu mà bị cha trách phạt thì các ngươi đừng hòng sống yên có biết chưa?” Hắn tức điên bấn loạn mà quát tháo những kẻ bên dưới, mấy đệ tử này cũng chỉ có thể cam chịu nghe mắng chứ biết làm gì hơn. Bỗng lúc này Liễu Mi chợt ánh lên đôi mắt gian xảo kèm một tia ác độc của mình, cô ta ỏng ẹo đến bên Tào Tôn Đản. “ Thiếu chủ đừng nóng vội, tiểu muội có một kế sách toàn vẹn, vừa để chúng ta thoát tội vừa khiến Giang Khinh Y kia chạy trời không khỏi nắng.” “ Ồ, mau nói, nếu thấy hay bổn thiếu nhất định thưởng lớn.” Tên mập hớn hở hỏi, Liễu Mi cẩn thận một hai nói ra tính toán của mình, càng nghe thì nét mặt mấy tên còn lại càng sáng lên. “ Hay... haha, tốt lắm, quả nhiên là nữ nhân mưu trí, bổn thiếu nhất định không bạc đãi nàng, các ngươi nghe rõ rồi đó, mau theo kế hoạch mà làm.” Ba tên đệ tử vội vã sắp xếp lại hiện trường, Tào Tôn Đản từ ngực áo lấy ra một mảnh ngọc bội bán nguyệt, bên dưới còn có dây đeo khắc chữ Giang, đây là vật tùy thân của Khinh Y, lúc trước vì quá mê đắm nàng nên hắn đã lẻn trộm được luôn mang theo bên mình như báu vật, hôm nay vì thực hiện âm mưu đành phải lấy ra. Hắn chọn một vị trí thích hợp bỏ ngọc bội xuống, đâu đó xong xuôi mới hài lòng cùng đám thủ hạ âm thầm rời khỏi. Trong nhà gỗ, Chu Cương Liệt vẫn đang ôm chặt Giang Khinh Y trong tư thế 69, nàng lại lên cơn thèm bú cặc ăn tinh nên hắn chiều ý, hai người nằm ngược hướng dùng miệng lưỡi giúp nhau sung sướng. “ Đủ mưu mô, nhưng không có thực lực thì cũng vô dụng, thôi kệ, để xem kịch hay cũng tốt.” Trong lòng hắn thầm nghĩ sau đó lại vục mặt vào háng Khinh Y, công pháp Cửu Đầu Trùng này tu luyện lên cao ngoài dương vật thì còn có thể vận dụng lên cả lưỡi khiến nó dài ngắn tùy ý, lúc này đây đầu lưỡi hắn đã chạm tới tận hoa tâm và vẫn đang ra sức phá cung, nhất định phải khiến nàng tình nô này dục tiên dục tử.
0 bình luận
aaa