Chương 517: Uất ức

Khinh Y nhìn theo bóng dáng ba người dần khuất xa, tâm trạng nàng chùn xuống ủ rũ thở dài một hơi đi tới chum nước rửa ráy sơ một lượt rồi đi vào trong nhà gỗ. Nàng ngồi xuống bên cạnh giường nhìn người nam tử dáng hình cao lớn với khuôn mặt hàm hậu nghiêm nghị đang nằm yên. Vào lúc tâm trạng đang nặng nề như thế này nàng rất cần một người để tâm sự, ở đây chỉ có đại thúc, vậy thì nói với hắn vậy. “ Ài, đại thúc à, người có nghe tiểu nữ nói không? Ừm, chắc là không rồi. Nhưng Khinh Y vẫn cứ nói, ở đây chỉ còn có đại thúc người để ta giãi bày tâm sự mà thôi... Nhiều lúc tiểu nữ tự nghĩ, có phải ngay từ đầu chọn bước vào con đường tu tiên này có khi nào là sai lầm hay không? Lúc trước ta có sư phụ, mọi người trong môn đều yêu quý thân thiết, cuộc sống quả là toàn màu hồng, nhưng khi sư phụ vừa mất, cũng chính những người từng xưng hô huynh đệ tỷ muội kia lại quay sang công kích châm chọc khinh rẻ ta. Ôi, có lẽ ta phù hợp làm một tiểu cô nương phàm tục hơn, sống một cuộc đời giản dị cùng mọi người trong làng, lớn thêm chút nữa có thể tìm một tấm chồng vừa ý, xây dựng mái ấm hạnh phúc đến cuối đời. Hức... tu tiên chi lộ này, thực không phải thứ gì tốt, người ăn người, lọc lừa xảo trá, mạnh được yếu mất... ta không muốn tu tiên nữa... ta phải làm sao đây...?” Nói đến đây thì đôi mắt nàng đã đỏ hoe, từng dòng lệ nóng chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp, nước mắt giai nhân chính là vũ khí giết chết người quân tử, Chu Cương Liệt chứng kiến mọi chuyện từ đầu không khỏi xót xa thay cho thiếu nữ này, tâm địa nàng quá thuần khiết giản đơn, thật khó sống trong cái thế đạo khắc nghiệt này. Nàng bình thường luôn tỏ ra tươi vui hoạt bát niềm nở nói cười với tất cả mọi người, nhưng ẩn giấu bên trong lại là nội tâm của thiếu nữ yếu đuối cần chở che, nàng có thể giúp đỡ bất cứ ai nhưng lại chẳng có ai giúp đỡ được nàng cả. Khinh Y gục mặt xuống nức nở hồi lâu xong lại kéo chăn ra, vào lúc bất lực như vầy chắc chỉ có thứ này đem lại chút niềm an ủi nho nhỏ cho cô gái tội nghiệp, nàng vừa khóc vừa há miệng ngậm lấy đầu khấc ra sức hút mút. Chu Cương Liệt dở khóc dở cười trước tình huống hiện tại, cô nàng này quả thực độc nhất vô nhị. Chốc lát sau khi ăn no một bụng tinh trùng thì Khinh Y mới lấy lại tinh thần, nàng đi ra ngoài tiếp tục công việc đang dang dở, số phận đã như vậy rồi thì nàng cũng chỉ đành chấp nhận, sống hôm nay không lo đến ngày mai. Sáng hôm sau, Khinh Y quan sát toàn bộ thân thể trần trùng trục của Chu Cương Liệt, còn cẩn thận sờ lên từng khối cơ bắp rắn chắc của hắn, cả khúc côn thịt thô cứng đầy mị hoặc kia nữa, nàng nhíu mày hơi trầm tư. “ Vết thương đã hoàn toàn bình phục nhưng sao người vẫn chưa chịu tỉnh? Thật kì lạ.” Kì thực thì lúc này Chu Cương Liệt đã dần dần lấy lại sự kiểm soát đối với thân thể nhưng vẫn cố ý nằm yên để hưởng thụ nàng chăm sóc mình thêm ít hôm, có tiểu cô nương mỗi ngày đều len lén liếm cặc mình cũng không phải là tệ. Nàng cẩn thận đắp chăn lên người hắn rồi đi ra ngoài chuẩn bị cho ngày làm việc bận rộn tiếp theo. Nhưng khi vừa ra tới cửa đã thấy một đám năm người mặc đồng phục Linh Sư Môn tiến vào, dẫn đầu là một khuôn mặt mà nàng rất không muốn nhìn thấy. Tên này tướng người thấp lùn, thân hình béo tròn với cái bụng như thùng cơm, khuôn mặt mập nọng chảy xệ, đôi mắt híp chặt, tuy ăn vận ra dáng công tử với vải vóc đắt tiền cùng chiếc quạt phe phẩy trên tay nhưng cũng không khiến hắn nho nhã hơn chút nào. Đây chính là Tào Tôn Đản, thiếu chủ của Linh Sư Môn, phía sau lưng hắn còn có nữ tử Liễu Mi hôm qua cùng mấy tên đệ tử dáng vẻ hèn mọn xu nịnh theo hầu. “ Ồ, Khinh Y muội muội đã lâu không gặp, hôm nay vi huynh đặc biệt nhớ muội nên ghé thăm đây, hé hé.” Tên béo một bộ dạng vô lại nở nụ cười khả ố tiến tới gần. Khinh Y khẽ lách người lui lại vài bước, lông mày khẽ nhíu, giọng hờ hững không chút cảm xúc. “ Đa tạ Tào sư huynh đã quan tâm, rất tiếc ta còn có công việc quấn thân không thể tiếp ngươi được.” Nói rồi nàng chẳng thèm quan tâm tới tên chán ghét kia quay lưng đi về phía vườn linh dược. “ Hứ, Giang sư tỷ đây thật còn nghĩ mình là chân truyền đệ tử của nhị trưởng lão nên vẫn tỏ ra thanh cao hay sao? Đối với thiếu chủ lại dám phớt lờ lạnh nhạt, quả thực là kẻ không biết điều.” Liễu Mi chớp lấy cơ hội châm chọc xỉa xói. “ Đúng đúng, nhị trưởng lão cũng đã quy tiên, nha đầu kia dựa vào cái gì còn dám làm bộ trịch thượng thiếu tôn trọng như vậy? Thiếu chủ của chúng ta là thân phận cao quý bậc nào, nữ nhân cầu ngài ấy lâm hạnh xếp cả một hàng dài, Giang Khinh Y ngươi là cái thá gì chứ?” Đám nịnh bợ phía sau được dịp cũng hùa theo công kích. “ Ôi, diễm phúc đó ta không dám nhận đâu, nếu các ngươi đến đây chỉ để gây sự thì mời đi chỗ khác chơi, ta không rảnh.” Thái độ của nàng trái ngược hoàn toàn với vẻ thân thiện hoạt bát thường ngày, đối với đám người này Khinh Y quả thực rất chán ghét, khó thể hoà đồng nổi. Lúc này tên bàn tử béo phì mới mỉm cười đi tới liếc xéo qua đám thủ hạ. “ Coi các ngươi kìa, ta đã dặn dò ra sao? Chúng ta là người nho nhã lịch thiệp, sao có thể làm phật lòng Khinh Y sư muội như vậy? Cút cút ra, để bổn thiếu nói chuyện. Hề hề, Khinh Y sư muội chớ nên để ý đến những lời khó nghe của bọn chúng. Ta lúc nào cũng quan tâm lo lắng cho muội cả. Hôm qua nghe được báo cáo việc muội ở chỗ này không làm tốt nhiệm vụ lại còn lén tự ý hái trộm linh dược làm tổn hại tài nguyên tông môn, các trưởng lão và chấp sự vô cùng tức giận đã muốn đem sư muội về trị tội theo môn quy. Nhưng bổn thiếu quả thực không nỡ nhìn thấy muội chịu khổ sở nên đã mời phụ thân ra mặt xin tội giúp muội.” “ Vậy thì ta phải cảm tạ Tào sư huynh một tiếng rồi, chỉ là việc này do Khinh Y gây ra, ta sẽ tự làm tự chịu, không cần ngươi phải nhọc lòng cầu cạnh giúp.” Nàng đối với những lời hoa mĩ xảo trá của kẻ này chả có chút nào tin tưởng. “ Khinh Y ngươi thái độ như vậy là sao...ngươi...?” Liễu Mi ở phía sau khó chịu định mắng chửi nhưng Tào Tôn Đản nhanh chóng đưa tay ra hiệu ả im lặng. “ Ôi chà, Khinh Y sư muội, bổn thiếu đã làm tới như vậy mà muội vẫn chưa hiểu rõ tấm chân tình của ta nữa hay sao? Nhị trưởng lão chống lưng cho muội giờ đã không còn, nếu như muội muốn tiếp tục con đường tu hành thì nhất định phải có người hỗ trợ. Chỉ cần muội đồng ý làm thiếp cho ta, công pháp trong môn tùy thời có thể lựa chọn, ta còn đặc biệt thỉnh phụ thân giúp muội chữa trị ám thương ở đan điền nữa. Chấp nhận tình cảm của ta, muội sẽ có tất cả, không phải một mình ở cái nơi khỉ ho cò gáy này chịu khổ sở.” Khinh Y chợt khựng người lại vẻ mặt tràn ngập nguy hiểm quay người nhìn vào tên mập kia đăm đăm, đôi mắt toả ra hàn ý nhàn nhạt. “ Ta chưa từng kể cho ai nghe việc mình bị dính ám thương ở đan điền, Tào sư huynh làm sao mà biết được? Hoặc là nói, kẻ ra tay đánh lén ta hôm đó có liên quan tới ngươi sao?” “ A, điều này...” Tào Tôn Đản biết mình bị hớ nên hơi lúng túng. “ Hừ, sư phụ của ta khi còn sống có dạy, làm người cần phải liêm chính, thứ chỉ biết dối trá lừa gạt ám hại thì thiên địa nhất định không dung. Tào sư huynh đừng tưởng ta không nhìn ra âm mưu thâm độc của ngươi, nói cho các ngươi biết luôn, dù ta có phải bỏ mạng hay mất hết tu vi trở thành phế nhân cũng nhất định không ủy thân cho ngươi, ngươi không xứng.” Đến nước này Khinh Y cũng chẳng cần phải giữ thái độ hoà nhã nữa, nàng đã chịu đựng đủ rồi. “ To gan, tiện nhân ngươi dám nói năng hỗn xược với thiếu chủ như vậy? Ngươi nên nhớ để tu luyện lên ngày hôm nay đã dùng bao nhiêu tài nguyên công pháp của Linh Sư Môn, ngươi tính vong ân bội nghĩa hay sao?” một tên lâu la đứng sau chỉ tay gắt gao mắng nhiếc. “ Tài nguyên công pháp đều là ta tự làm ra cống hiến để đổi, chưa từng lấy không thứ gì, các ngươi một đám chó săn có tư cách nói chuyện với ta sao?” Khinh Y nghiến răng đốp chát lại. “ Phản rồi, các ngươi mau bắt lấy cô ta mang về hình đường xét xử.” Liễu Mi thừa cơ quát lên muốn động thủ, mấy tên khác cũng lập tức xông đến muốn khống chế nàng. Khinh Y điềm tĩnh từ túi treo bên hông lấy ra hai cái ngọc giản, đây là thủ đoạn bảo mệnh sư phụ trước lúc chết đã để lại cho nàng, chứa công kích toàn lực của một Hoá Thần hậu kì, lúc trước vì gặp phải đánh lén nên không kịp lấy ra. “ Để ta xem kẻ nào dám lên chịu chết?” Động tĩnh ở đây đã khiến các thôn dân dưới kia chú ý, họ cùng nhau chạy tới, trên tay người nào cũng vác theo cuốc xẻng bồ cào. “ Khinh Y có sao không? hừ các ngươi lại tới ỷ đông bắt nạt cô ấy hay sao?” một phụ nhân cầm chổi quát lớn, giọng đanh đá vô cùng. “ Khinh Y là ân nhân của cả thôn Tĩnh Khê này, kẻ nào dám ra tay với cô ấy thì bước qua xác ta thử xem.” Hán tử cầm phác đao không chút sợ hãi mấy người tu tiên trước mặt. “ Bọn người xấu mau cút khỏi thôn, đừng hòng ăn hiếp tỷ tỷ.” Mấy đứa nhóc chỉ mới tầm mười tuổi cũng dàn hàng ngang dang tay che chắn Khinh Y ở phía sau. Càng lúc lại càng có nhiều người kéo tới lăm lăm vũ khí dữ tợn mắng chửi đám người Tào Tôn Đản bảo hộ cho Khinh Y. “ Đám ngu dân này thật không biết điều, thiếu chủ, giờ phải làm sao?” một tên đệ tử khẽ lùi lại hỏi ý kiến kẻ cầm đầu, tuy bọn họ tùy thời có thể xử lý những kẻ phàm nhân yếu đuối này nhưng chắc chắn sẽ làm mọi chuyện rối rắm hơn, nếu để môn chủ và các trưởng lão biết thì không ai thoát tội. “ Khinh Y sư muội, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi, ta làm sao lại có thể mang chủ ý hãm hại đồng môn được. Ài, muội đã không hiểu nỗi khổ tâm của ta thì thôi vậy. Bổn thiếu chỉ có chút nhắc nhở, tội không hoàn thành nhiệm vụ, tự tiện phá hoại dược điền đã làm các trưởng lão chấp sự không vừa lòng. Nếu muội còn để xảy ra bất kì lỗi lầm nào nữa thì nhất định sẽ bị trục xuất khỏi sư môn, dù có là đệ tử chân truyền của nhị trưởng lão cũng không thể nể mặt. Chúng ta đi.” Tào Tôn Đản biết bây giờ không phải là lúc thích hợp để trở mặt nên nhún nhường dẫn thủ hạ rời khỏi. Đám thôn dân thấy bọn chúng đi xa rồi mới buông lời mắng chửi sau đó hỏi thăm tình huống của Khinh Y. Nàng đối với mọi người vẫn thể hiện đủ vui vẻ một bộ dáng không có chuyện gì, dân làng nghe thế cũng tạm yên tâm tản ra quay về công việc của mình. Nàng lầm lũi đi xách nước tưới cho vườn linh dược, theo đúng những công việc hằng ngày tiếp tục bận rộn như không có gì, chỉ có Chu Cương Liệt với thần thức vượt trội mới thấy được từng giọt nước mắt đang lằn dài trên gò má thiếu nữ. “ Ài, thật là một cô nàng số khổ a, nàng nói mình không muốn tu tiên nữa, nhưng xem ra vẫn là không nỡ buông xuống mọi thứ...”
0 bình luận
aaa