Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 516: Đồng môn bắt nạt
Còn có một chuyện nữa làm Chu Cương Liệt chú ý, trong khi hắn tiềm tu ở tịnh thổ của Bồ Đề tổ sư cả trăm năm thì thế cuộc thiên hạ ngoài kia gặp rất nhiều biến chuyển, rất nhiều chư hầu bị hủy diệt cũng lắm kiêu hùng mới được sinh ra.
Tuy vậy nhưng nước Tần vẫn giữ vững vị thế của mình, đất đai còn mở rộng thêm mấy phần nhờ thôn tính các quốc gia khác. Tất cả điều này là vì Tần Vương được hai thế lực hàng đầu Huyền Nữ Cung và Hắc Nha Tông trợ giúp.
Trải qua thế sự trăm năm, hai vị tiên tử Tần Mộ Uyển cùng Vương Nhã Khuê đã song song đột phá đến Địa Tiên hậu kỳ, các nàng chọn cách lui ra sau toạ trấn thế lực, truyền chức vị cho đệ tử. Hai tông phái cùng nhau phát triển như mặt trời ban trưa chống lưng cho Tần quốc ngày càng hùng mạnh.
Rất nhiều tiểu thế lực trong đó có Linh Sư Môn đã hoàn toàn quy thuận dưới trướng các nàng, đều đặn dâng lên cống phẩm. Cứ cách khoảng thời gian mười năm hai đại phái ở Tần quốc sẽ cử người đến các tông môn nhỏ bên dưới tuyển lựa đệ tử, được chọn để tiến vào Huyền Nữ Cung và Hắc Nha Tông chính là mơ ước của rất nhiều thanh niên thiếu nữ.
Giang Khinh Y cũng không ngoại lệ, nàng rất muốn được trở thành đệ tử của Huyền Nữ Cung bởi vậy luôn cố gắng tu hành không ngại gian khổ, nhưng xem ra hiện tại cơ hội đã vụt mất rồi.
“ Chậc, Huyền Nữ Cung Tần Mộ Uyển, Hắc Nha Tông Vương Nhã Khuê, ... ôi ta thật nhớ các nàng a, hừm, hai cái kĩ nữ thiếu địt đó truyền lại chức vị lui về sau làm chưởng quầy e là để thoải mái chơi loạn dâm, đi làm kĩ nữ chứ nào có tốt đẹp gì, Khinh Y à, tiến vào đó chính là đưa thân mình vào động đĩ đó nha, nhưng không sao, vì nàng đã có công cứu ta về, vậy thì giúp nàng cũng là chuyện ta nên làm.” Thần hồn của Chu Cương Liệt lầm bầm tự nghĩ sau đó cười nhẹ gian xảo.
Suốt hai ngày tiếp theo mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, Khinh Y chăm chỉ chăm sóc vườn linh dược, sau đó lại đi xuống thôn giúp đỡ dân làng, dù trong người mang ám tật khiến khi sử dụng pháp thuật rất tổn hao chân khí nhưng thiếu nữ tốt bụng không hề từ chối bất cứ yêu cầu nào của mọi người.
Thậm chí ban chiều có một đàn lợn rừng cực kì lớn hung dữ tấn công xuống làng nàng còn lăng xả chiến đấu, động vật nơi núi rừng này đa số đều có linh tính tu hành được chút đạo hạnh nên mạnh mẽ vô cùng. Đến khi hạ được chúng thì đan điền của Khinh Y cũng sắp cạn kiệt, dân trong thôn vui vẻ chạy tới cùng nhau xẻ thịt lợn, nàng vẫn giữ dáng vẻ hoạt bát tươi cười chỉ nhận lấy một phần thịt nhỏ rồi lẳng lặng rời đi.
Khi quay về đến nhà gỗ Khinh Y mới thở dốc một hơi suýt thì ngã quỵ, nàng ngồi xếp bằng đả toạ cố gắng hồi phục chút sức lực sau đó lại đứng dậy dùng phần thịt kia nấu cháo cho đại thúc ăn. Suốt đoạn thời gian đó nàng chưa từng có một lời thương tâm oán trách bất cứ ai, cô gái này thật quá tốt tính, chỉ lo nghĩ cho người khác mà không màng quan tâm đến bản thân.
“ Đại thúc, không biết bao giờ ngươi mới tỉnh lại đây, ây dà nếu bọn họ mà biết ta lén giấu thúc trong nhà thì lại sinh sự kiếm chuyện trách móc ta cho mà xem. Nhưng cũng đâu thể nào bỏ thúc được...” Nàng ngồi xuống đút từng thìa cháo thịt cho hắn, yết hầu Chu Cương Liệt khẽ động nuốt xuống thức ăn, hắn đã lấy lại chút ít quyền kiểm soát cơ thể rồi, khổ nỗi vẫn chưa nhúc nhích nói chuyện được.
Nàng đặt tô cháo đã hết xuống bên cạnh sau đó lật chăn ra không chút ngần ngại cầm lấy dương vật mân mê rồi há miệng ngậm vào. Khinh Y quả thực đã sớm nghiện cái mùi vị cương dương của hắn, mỗi ngày hai cử sau khi đút cháo cho Chu Cương Liệt ăn xong nàng đều giúp hắn xuất tinh một lượt. Trải qua hai ngày này nàng dường như đã hình thành nên thói quen rồi, tâm lý cũng mạnh dạn không xấu hổ nữa, miệng lưỡi tùy ý phối hợp bú liếm, tinh dịch bắn ra nàng không để lãng phí toàn bộ đều ăn hết.
Và quả thực dương tinh này giống như vật đại bổ, nàng chỉ cần nuốt vào lập tức cảm thấy cả người thoải mái, sức khoẻ khôi phục rất nhanh, nàng hơi tò mò không lẽ tinh dịch của đàn ông lại có công hiệu tốt như vậy?
Sáng hôm nay khi Khinh Y đang miệt mài chăm sóc từng cây linh dược thì từ đằng xa có ba bóng người một nữ hai nam trẻ tuổi lững thững đi vào, họ đều mặc đồng phục phổ thông của Linh Sư Môn.
“ Giang sư tỷ!” nữ tử dẫn đầu đứng từ xa cất giọng hơi chua ngoa gọi với vào, nàng này cả thân hình cùng nhan sắc nhìn chung cũng rất ổn, chỉ là trang điểm có phần đậm, đôi mắt hẹp đảo quanh có phần giảo hoạt, tướng đi ỏng ẹo điệu đà.
Khinh Y nghe được vội vã bỏ dở công việc chạy ngay tới, tay chân mặt mày hơi lấm lem, nàng nhoẻn miệng cười thân thiện với ba đồng môn của mình.
“ Liễu sư muội ngươi khoẻ a, sao hôm nay lại có nhã hứng rảnh rỗi đến nơi hẻo lánh này chơi vậy?”
Tuy nàng nhem nhuốc lôi thôi nhưng nét đẹp thanh thuần vẫn rất đọng lòng người, bằng chứng là hai tên nam đệ tử phía sau cứ nhìn lom lom, vẻ mặt cứ gọi là si mê đứ đừ, nữ tử họ Liễu kia thấy vậy thì âm thầm không vui hắng giọng lên.
“ E hèm, Giang sư tỷ, chúng ta là phụng mệnh dược đường trưởng lão đến để xem xét tình huống chăm sóc linh dược, để tránh người nào đó lại tự tiện hái đem cho lung tung làm hao tổn tài nguyên của tông môn.”
“ Liễu Mi sư muội, ta được sư phụ dạy dỗ rất kĩ, Linh Sư Môn này phát đạt một phần lớn là nhờ hoà hợp với dân chúng phàm nhân, phải biết nương tựa giúp đỡ lẫn nhau, ta chỉ là lấy một cây linh dược cứu chữa cho người trong làng, cũng đã dùng điểm cống hiến bản thân tự trả rồi, ngươi sao cứ cắn mãi không buông?” Khinh Y vẫn giữ nét mặt bình thản nói.
“ Hứ, gì mà tông môn phát đạt nhờ phàm nhân? Đám người phàm tục đó nhờ ơn huệ của chúng ta che chở nên mới sinh sống an ổn ở nơi hoang vu này, nếu không đã sớm bị kéo vào chiến loạn thôn tính ngoài kia rồi. Chúng biết ơn cung cấp tài nguyên khoáng vật cho chúng ta là lẽ đương nhiên, sinh mạng phàm nhân rẻ mạt chết thì thôi, sư tỷ cần gì phải hoang phí lợi ích bản thân cho chúng.” Liễu Mi ngước mặt lên khinh khỉnh buông lời chua chát, hai tên đi theo sau cũng gật đầu phụ hoạ nhiệt tình, Khinh Y nhíu mày hơi bất mãn nhưng cũng nén trong bụng không đáp lại nữa.
Cô gái chanh chua kia tiếp theo liền dẫn hai gã đệ tử tiến vào vườn linh dược cẩn thận tỉ mỉ đánh giá.
“ Ôi, tỷ có phải lại lười biếng hay không? Sao lại để lá héo như vậy? Còn có hoa bị rụng nữa, a, chỗ này hình như có dấu bị đào mất hai cây rồi này, Giang sư tỷ ngươi lại lén đem cho ai có phải hay không?”
Sau khi tỉ mỉ viết lại đánh giá, Liễu Mi nhăn mặt khó chịu đi tới trước chỗ Khinh Y đứng chất vấn một tràng.
“ Giang sư tỷ, ngươi có phải ỷ mình là đệ tử thân truyền của nhị trưởng lão đã mất mà cho rằng bản thân hơn người, thái độ lười biếng không chịu tận tâm thực hiện nhiệm vụ tông môn hay không? Lại còn tùy tiện nhổ cả linh dược chữa thương nữa? Tỷ dùng nó vào mục đích gì? Cứu chữa cho ai hay là tự sử dụng cho mình?”
“ A Liễu sư muội, ta luôn luôn bỏ rất nhiều thời gian để chăm sóc cây mà, nhận bổng lộc tông môn làm sao dám có thái độ lười nhác được. Còn linh dược kia... ừm, là ta gần đây bị thương nên đã lén hái phục dụng, muội có thể báo cáo trừ vào điểm cống hiến của ta.”
Khinh Y không dám nói sự thật về đại thúc đang nằm trong nhà, nếu phía tông môn biết nàng vì cứu người lạ lại tự tiện dùng linh dược vậy thì sẽ điều tra cặn kẽ, lúc đó đại thúc e là gặp rắc rối liên lụy, vậy nên nàng nhận hết lỗi về bản thân.
“ Hứ, toàn là cây quý, tỷ có mất cống hiến mấy năm cũng chẳng thể bù nổi, lúc nãy ta cũng đã đi dạo một vòng thôn, thấy có người bị hung thú tấn công giờ vẫn nằm liệt tại nhà, tỷ không những không chăm sóc tốt linh dược còn thêm tội tắc trách trong việc thủ hộ thôn làng nữa.” Liễu Mi nhếch mép giảo hoạt buộc tội.
“ Liễu sư muội, không phải ta làm ăn tất trách, chỉ là bản thân ở đây có một mình không ai phụ giúp, ta thấy các thôn khác đều có tiểu đội cả chục đệ tử thay phiên giúp đỡ nhau, hay là muội thay ta kiến nghị lên tông môn cử thêm nhân lực tới đây được không?”
“ Giang sư tỷ đây là nghi ngờ sắp xếp của các trưởng lão chấp sự không công bằng hay sao? Họ chính là xem trọng năng lực của tỷ nên mới để tỷ một mình toạ trấn, không biết cảm ơn thì thôi còn dám ý kiến hay sao?
Giang sư tỷ, không phải muội tử muốn làm khó ngươi, chỉ tại tỷ tự gây ra tội không trách ai được, nếu muội bao che e sẽ bị người khác đàm tiếu, vậy nên tỷ chờ mà nhận lãnh hình phạt đi nhé, hố hố.”
Liễu Mi cười khinh bỉ sau đó cùng hai nam đệ tử quay người cưỡi phi kiếm bay vút đi.
0 bình luận