Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 514: Cứu chữa
“ Có người? A! Là bị sét đánh trúng sao?” Khinh Y vội vã quên cả bản thân đang mệt mà chạy tới, trong hố là một thân ảnh nam tử rất cao lớn, da thịt đầu tóc cháy đen thui không nhìn rõ nhân dạng đang nằm sấp.
“ Chết rồi sao?” nàng dùng sức đẩy thân thể kia lật ngửa ra, người này bị thương rất nặng, toàn thân bốc lên mùi thịt nướng khét lẹt nhưng rõ ràng vẫn còn cảm nhận được chút hơi thở yếu ớt.
“ Ây nha!!!” khoảnh khắc nàng nhìn xuống thân dưới của nam tử liền khiến phương tâm thiếu nữ nhảy dựng, nàng vội vã xấu hổ che mặt quay đi.
Bởi vì quần áo đã bị đốt trụi nên người này hoàn toàn loã thể, giữa hai chân lủng lẳng cây côn thịt dài ngoằng đáng sợ, tuy cũng từng vài lần nhìn thấy dương vật của mấy đứa nhỏ cởi truồng chạy long nhong trong thôn nhưng đời nào từng chứng kiến cái của nợ thô to như vầy.
“ A, không được, phải nhanh đưa người này về chữa trị.” Khinh Y lúng túng vội cởi váy ngoài ra đắp lên thân của nam tử che giấu cái dương căn nóng hổi lại, bên trong vì có mặc quần dài nên cũng không ngại. Sau đó nàng lấy ra hai viên đan dược phục hồi chân khí nuốt xuống rồi cách không nâng lấy thân thể vạm vỡ kia lên nhanh chóng băng rừng gấp rút chạy về thôn.
Đêm đã về khuya, thôn Tĩnh Khê chìm trong yên ắng, mọi người đã sớm đi ngủ, Khinh Y nhìn trước ngó sau cẩn thận rồi mới mang theo người đang bị thương chạy vội đến căn nhà gỗ nằm cách thôn làng một cái dược điền.
Nhiệm vụ của Linh Sư Môn giao cho nàng ở đây là chăm sóc bảo vệ vườn trồng linh dược, nếu có dã thú tấn công thì phối hợp với dân chúng đánh đuổi. Thường thì các thôn khác đều sẽ có một đội tầm chục đệ tử thay phiên nhau túc trực nhưng không hiểu vì sao ở Tĩnh Khê thôn chỉ có mỗi mình nàng.
“ Ây dà, người này thực nặng quá nha, còn nặng hơn Đại Bàn Tử bốn trăm cân ở trong làng nữa.” Khinh Y đặt nam tử kia lên giường tre sau đó đi ra bên ngoài, nàng chú ý quan sát động tĩnh xung quanh rồi len lén chạy lên đồi len lõi trong vườn linh dược đào lấy một gốc có tác dụng trị bỏng cùng vết thương ngoài da.
“ Ôi, hi vọng đừng có bị phát hiện, nếu không đám người kia sẽ lại có cớ bắt chẹt ta nữa.” Nàng lầm bầm cầm gốc linh dược quay vào nhà gỗ bào chế nó cùng với mấy củ sâm vừa hái lúc nãy thành thuốc mịn.
Kế tiếp nàng tất bật ra suối bưng lấy một chậu nước tới bên giường, nhìn người nam nhân toàn thân đen nhẻm đang nằm bất động, nếu không phải lồng ngực hắn thi thoảng phập phồng hô hấp thì chắc ai cũng nghĩ là xác chết cháy rồi.
“ Khịt, thơm mùi thịt nướng như vậy còn chưa chết, người này thật phúc lớn mạng lớn a.” Khinh Y đưa bàn tay toả ra chân khí muốn xem xét tổng thể.
“ Ừm, ngoài vết thương cháy đen ngoài da thì bên trong không có vấn đề gì, không có dao động linh lực, người này là phàm nhân.”
Nàng đưa ra chuẩn đoán rồi xắn tay áo để lộ nửa cánh tay thon dài, tiếp theo nhúng lấy khăn vào nước cẩn thận lau lên mặt mũi thân thể đối phương sau đó còn bóc từng mảng da chết cháy đen ra.
Bên trong bị phỏng khá nặng, có chỗ còn lộ cả cơ thịt làm người ta rùng mình nhưng Khinh Y lại không hề tỏ ra khó chịu, đến nửa đoạn thân dưới nàng hơi ngập ngừng một chút sau đó ánh mắt đầy kiên định kéo cái váy đang đắp ở trên ra.
Nếu nói trên người của nam tử này có chỗ nào lành lặn hoàn hảo nhất thì chắc là phần hông với khúc thịt to dài kia. Nàng ti hí mắt cố gắng không nhìn tới vật đặc trưng của đàn ông đó tiếp tục hướng chân vào đùi mà lau sạch. Đâu đó xong xuôi nàng mới lấy số thuốc vừa bào chế bôi lên khắp các vết thương.
“ Chỗ đó... có cần vệ sinh không nhỉ... ôi không không, nam nữ thụ thụ bất thân, mình sao có thể chạm vào... nhưng đây là người đang gặp nạn sắp nguy tới tính mạng, lỡ như chỗ đó bề ngoài không cháy nhưng bên trong đã sớm chín rồi thì làm sao bây giờ...” Khinh Y liếc mắt nhìn qua toàn thân của người nằm trên giường, lại len lén ngó lấy cái thịt căn kia, trong lòng vừa xấu hổ lại khơi dậy chút tò mò.
“ Ừm, cứu người phải giúp tới cùng, chỉ là giúp hắn lau qua một cái mà thôi, không có ai thấy cả, phải, chính là như vậy.” Nàng tự lẩm bẩm trấn an bản thân sau đó cầm khăn nhúng nước từ từ tới gần.
Hai tay nàng hơi run run lau lên phần hông, bẹn đùi, cuối cùng khi tới cái côn thịt cỡ đại kia, nàng chỉ dám dùng khăn khẽ chạm vào. Bất chợt lúc này thứ của nợ kia như gặp phải kích thích theo bản năng khẽ giật giật sau đó cương cứng dựng lên như cột cờ.
“ Á...” Khinh Y đánh rơi cả khăn lau tự bụm miệng mình để không thốt ra tiếng, đôi mắt vốn tươi vui lúc này lại tròn xoe mở thật lớn quan sát lấy cái thứ nằm giữa hai chân nam nhân kia. Nó so với lúc nãy còn hùng tráng hơn, cứng ngắc, gân gốc chằn chịt, cái đầu nấm sẫm màu với lỗ tiểu nho nhỏ hình như còn rỉ chút nước nhờn.
“ Đây là dương căn của nam giới sao?” nàng tự suy nghĩ trong đầu, côn thịt như có mị hoặc gì đó khiến mắt nàng như dán chặt vào không thể nào rời khỏi được.
“ Hô... chỉ là xem xét một chút mà thôi, sẽ không sao cả, đây là cứu người, cứu người.” Khinh Y tự nhủ sau đó lấy can đảm cúi người, ngón tay khẽ chạm vào phần đầu khấc rồi lại lập tức rụt về. Được một lần sẽ có lần hai, nàng lại đưa tay ra sờ, lần này lâu hơn một chút.
“ Ừm, nhìn bề ngoài trông thực đáng sợ nhưng mà hình như không có nguy hiểm gì.” Nàng mạnh dạn hơn đưa cả bàn tay nhỏ với những ngón thon dài nắm lấy thân cặc rồi khẽ đung đưa sóc nhẹ. Côn thịt gặp kích thích càng trở nên cứng rắn còn to thêm một vòng khiến Khinh Y phải dùng cả hai tay mới cầm hết, nàng âm thầm cảm thấy thích thú, bản tính tinh nghịch mân mê chơi đùa với khúc thịt nóng ấm trong tay.
Mà toàn bộ hành vi của nàng lúc này đã bị khổ chủ nằm trên giường quan sát sạch sẽ. Nam nhân này không ai khác chính là Chu Cương Liệt.
Hắn gặp vận rủi sau khi dùng Bổ Thiên Dục Nhật, bị lôi kiếp cộng dồn giáng mạnh vào người, may mắn có hai loại bổn nguyên trong thể nội bảo hộ cùng với thể phách đã luyện đến tận cùng trong Sơ Đạo Hỗn Độn Tháp nên mới tránh thoát một mạng. Dù vậy nhưng sự tàn phá của lôi đạo lên cơ thể hắn vẫn là kinh khủng, Chu Cương Liệt mất đi ý thức rơi xuống vùng núi hoang kia, thế nào lại được cô gái này cứu về.
Tâm thức của hắn dần tỉnh lại, cảm nhận được sự chăm sóc tận tình của nàng nhưng thân thể thì vẫn bất động không nhúc nhích được dù chỉ là mí mắt hay ngón tay, thứ duy nhất có cảm giác chắc là phần dương vật do không bị tổn thương nên chức năng sinh lý hoạt động bình thường.
Ấn tượng của Chu Cương Liệt với cô gái này khá tốt, nàng vô cùng hiền lành, tâm địa thiện lương sẵn sàng cứu lấy một người không quen biết như mình. Và hắn cũng không ngờ thiếu nữ này bạo dạn như vậy, mới gặp không lâu đã cầm cặc của hắn mà đùa nghịch rồi. Nữ nhân, nàng đang đùa với lửa a...
Nàng lúc này vẫn chưa ngừng tay xem cặc hắn như đồ chơi vui mà ra sức khuấy sục, thi thoảng còn chà lên đầu khấc, vân vê hai hòn dái. Thân thể hắn đang trọng thương không điều khiển được nên hoàn toàn buông lỏng theo phản ứng sinh lý, ít phút sau đã nhịn không được, bìu dái co bóp, quy đầu giật giật phun bắn ra từng đợt dương tinh.
“ A... !?!” Khinh Y đời nào từng thấy người ta xuất tinh hốt hoảng buông tay nhưng đã muộn, từng dòng chất lỏng đặc sệt trắng đục rơi khắp người nàng từ tóc, mặt, ngực áo, tay đều dính dính, thậm chí còn có một tia vì nàng ngạc nhiên há miệng mà rơi thẳng vào trong.
“ Ây nha cái gì đây... thấy ghê quá... ực...” Nàng giật mình, yết hầu theo bản năng khẽ động nuốt xuống thứ dâm dịch kia, đang muốn nhè ra vì tởm lợm nhưng... ừm, hình như cũng không có gì, vị cũng đâu đến nỗi.
Nàng dùng khăn nhanh chóng lau sạch con cặc sau khi xuất tinh đã xìu xuống kia rồi đi ra ngoài tự mình tắm rửa sạch sẽ, thật là một trải nghiệm kì lạ, mùi vị của thứ chất dịch kia dường như vẫn còn đọng trên đầu lưỡi.
0 bình luận