Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 513: Thiếu nữ Khinh Y
“ Moá nó! Tại sao lúc trước ta nhiều lần rời tịnh thổ dẫn Tiểu Thiện và Lạc Thủy đi du ngoạn bên ngoài thì lôi kiếp không giáng xuống mà để tới hôm nay cộng dồn một lần như thế?” Chu Cương Liệt trong lòng run lên từng hồi, dù thực lực đã tăng vọt nhưng đứng trước thiên địa chuẩn bị giáng thử thách hắn cũng không dám lơ là.
“ Tuy kí chủ có ra ngoài nhưng trên người ngài vẫn luôn được pháp tắc của tịnh thổ bảo hộ không dẫn động thiên kiếp, nhưng lần này ngài là xuất ngoại hẳn, Bồ Đề tổ sư e rằng đã thu hồi lại pháp tắc bảo kê rồi nên khiến thiên đạo cảm nhận được ngài trốn độ kiếp bấy lâu nay, bây giờ liền sẽ tăng lên độ khó gấp nhiều lần để đánh bù.” Yêu Dục khoanh tay dửng dưng nói.
Không đợi Chu Cương Liệt cảm thán thêm mây đen đã ùn ùn kéo tới áp đỉnh, trong từng tầng vân tiêu lập lờ tia chớp, tiếng sấm rền như báo hiệu kiếp lôi đã sẵn sàng giáng xuống bất cứ lúc nào.
“ Thiên Đạo ba ba! Hãy nể tình đứa con rơi này mà giơ cao đánh khẽ, nếu ta mà chết trong thiên phạt thì lấy ai chinh phục thế giới này thay người đây a...” hắn một bộ dáng quỳ gối ngước nhìn trời cao thảm liệt chịu trận khiến Yêu Dục ngồi kế bên chỉ biết lắc đầu ngao ngán cười khổ.
Bỗng nhiên như đáp lại lời khẩn cầu chân thành của đứa con mang hai loại bổn nguyên, mây đen từ từ tiêu tán, biển sét rợp trời cũng dần dần biến mất, Chu Cương Liệt ngẩn ngơ sau đó phấn khởi nhe răng cười.
Ngay lúc này, từ trong thiên không tối tăm kìa một tia lôi điện bé nhỏ như ngón út chậm chạm rơi xuống giữa trán của hắn rồi mất hút, Chu Cương Liệt chỉ cảm thấy hơi tê tê xong chẳng còn gì khác.
“ Hết... hết rồi? Thiên Đạo ba ba vậy mà tha cho ta thật rồi, haha, chỉ giáng một tia điện nho nhỏ cho có lệ mà thôi, bổn đại gia quả nhiên là con cưng của khí vận.” Hắn chống nạnh cười khả ố đắc ý không thôi.
Nhưng không để cho hắn cười cợt được lâu, tia sét tưởng chừng nhỏ yếu vô hại đã tan biến kia bỗng chốc lại bùng liên lan truyền điện quang từ mi tâm toả ra khắp thân thể hắn.
“ Ha...AAAAAA........”
Hắn ngửa cổ giữa trời mà gào thét, toàn thân như sắp vỡ nát, năng lượng lôi phạt đang tàn phá từ bên trong khiến khắp nơi trên da thịt chằn chịt vết nứt cùng cháy xém, quần áo nhanh chóng vỡ nát. Cơn đau đớn tê dại đã làm hắn sắp mất ý thức, với nỗ lực cuối cùng, Chu Cương Liệt nhanh chóng đem nhẫn trữ vật, túi không gian các thứ ném vào Sơ Đạo Hỗn Độn Tháp, chỉ có pháp bảo cấp Chuẩn Thánh này mới có thể đối kháng với lực lượng lôi phạt.
Bảo tháp sau đó thu nhỏ thành hạt bụi chui vào nằm yên trong tai hắn, Chu Cương Liệt lâm vào mê man, năng lượng lôi đình không giáng cho hắn biển sét rợp trời nhưng nó lại gộp tất cả thành một tia đánh thẳng vào tàn phá thể nội, quả thực là xui xẻo, chính là do hắn dùng Bổ Thiên Dục Nhật đưa tới vận rủi.
Mây ngũ sắc cũng nhanh chóng bị hủy, hắn rơi thẳng từ trên thiên không xuống mà không hề biết phía dưới là nơi nào. Vừa mới xuất quan những tưởng với tu vi Thái Ất Ngọc Tiên sẽ có thể ngang dọc thiên hạ cuối cùng lại lật xe dưới tay Thiên Đạo lôi phạt....
Nơi này gọi là Trấn Diên Lâm, bởi nằm ở vùng đặc thù không thuộc về bất cứ quốc gia chư hầu nào nên chiến loạn cũng không lan tới. Dân cư hơn năm nghìn hộ chủ yếu làm ăn kinh doanh buôn bán, đời sống cũng gọi là ấm no khá giả.
Trấn Diên Lâm giống như là thành thị trung tâm của bảy thôn làng khác phân bổ rải rác khắp các núi rừng phạm vi trăm dặm. Và tất cả thôn trấn này cùng nằm dưới sự bảo hộ của một tông phái địa phương gọi là Linh Sư Môn, đại bản doanh của thế lực này được xây dựng trên sườn núi kế bên trấn.
Tu sĩ cùng phàm nhân sống hoà lẫn vào nhau sẻ chia lợi ích, người dân cung cấp cho họ lương thực, vật tư, tài nguyên, khoáng sản đổi lấy việc Linh Sư Môn sẽ cử đệ tử đóng trú tại các thôn làng giúp bách tính đánh đuổi các loại dã thú yêu vật hung dữ cùng cường đạo cướp bóc. Cách vài năm sẽ có người từ trong môn đi thị sát tuyển chọn những người trẻ tuổi có tư chất tu hành rồi thu nhận họ làm lứa đệ tử mới.
Cách Trấn Diên Lâm hơn trăm dặm về phía Tây Bắc là thôn Tĩnh Khê, nằm ở địa thế khá hẻo lánh, lưng tựa vào núi cao, trái phải là rừng rậm bạt ngàn, trước thôn có dòng suối mát vốn là nguồn cung cấp nước chính cho những cánh đồng lúa và toàn bộ người dân hơn ba trăm hộ nơi đây.
Thôn dân chủ yếu làm nghề trồng trọt, chăn nuôi, săn bắn, cuộc sống cũng khá vất vả vì nằm xa thị trấn hơn so với làng khác, thường xuyên bị hung thú trong rừng sâu tấn công, chuột bọ phá hoại mùa màng. Tuy vậy người trong thôn ai nấy đều chan hoà yêu thương đùm bọc giúp đỡ lẫn nhau.
Ánh chiều tà dần buông xen qua kẽ lá, trên con đường đất gập ghềnh một bóng dáng thon thả đang bước từng bước nhẹ nhàng, là một thiếu nữ tầm mười tám đôi mươi, mái tóc đen nhánh được buộc thành đuôi gà ra phía sau, khuôn mặt thanh tú, lông mày hình trăng non, đôi mắt long lanh như biết cười, sóng mũi cao thẳng, khoé miệng cong lên duyên dáng đang ngân nga một khúc hát nào đó.
Nàng mặc một thân y sam màu vàng, váy dài che kín chân, trên ngực áo có thêu một chữ Linh, đây là đồng phục của đệ tử phổ thông Linh Sư Môn, dù ăn vận kín kẽ nhưng cũng không thể giấu được thân hình hoàn hảo, hai ngọn nhũ phong cao ngất, vòng eo thon thả vừa đủ một cái ôm, kiều đồn no đủ lắc lư theo mỗi bước di chuyển.
Trên lưng nàng vác một cái giỏ tre đang hướng về phía ngọn núi sau làng mà đi, dọc đường rất nhiều thôn dân nhận ra nàng đều thân thiết hỏi han.
“ Khinh Y à! Sao lại lên núi trễ như vậy?” một vị đại thẩm ngoài bốn mươi hiền từ bắt chuyện.
“ Chào Trần thẩm, hôm trước ta ở trên núi vô tình bắt gặp vài loại linh sâm khá khó tìm nhưng lúc đó vẫn chưa thích hợp để hái, bây giờ nhắm chừng đã phát triển tốt rồi, ta phải tranh thủ thu hoạch nếu không sẽ bị thú rừng ăn sạch đó.” Thiếu nữ tên Khinh Y cất giọng trong trẻo ngọt ngào đáp lời, tuy là người tu hành nhưng thái độ với phàm nhân vẫn rất lễ phép.
“ A, Khinh Y, lần trước con dùng linh dược giúp lão Bưu nhà ta qua cơn bạo bệnh, nghe nói sau đó bị bên trên quở trách đúng không, chúng ta thật có lỗi đã làm con liên lụy rồi.” Một lão ẩu ngoài sáu mươi chầm chầm đi tới nắm lấy tay thiếu nữ giọng đầy áy náy.
“ Vương bà đừng tự trách mình, là do con tự chủ trương, làm sao có thể thấy chết không cứu, chỉ là tiêu chút cống hiến mà thôi không đáng ngại đâu.” Khinh Y mặt vẫn tươi tắn an ủi lão bà.
“ Đây, Khinh Y, cho con cái này, cảm ơn vì tuần trước đã giúp ta thoát khỏi miệng mãng xà, dạo này thật thấy con gầy đi rồi, da dẻ cũng tái nhợt, có phải ăn uống không đầy đủ hay không? Phải chú ý giữ gìn sức khỏe tẩm bổ bản thân, đừng cứ suốt ngày lo nghĩ cho người khác mà quên mình biết chưa?” Một trung niên nhân nước da hơi ngăm đen phúc hậu đưa tới một bọc nhỏ, bên trong đựng hai cái đùi gà nướng và một số trái cây.
“ Ây dà Điêu bá bá, người tu hành chúng ta ích cốc không ăn uống vài ngày cũng đâu có vấn đề gì, con xin nhận lấy trái cây, còn thịt xin bá bá hãy mang về để dành cho A Hổ, thằng bé đang tuổi lớn cần ăn nhiều hơn a.” Nàng khéo léo chối từ đưa lại bọc nhỏ cho người trung niên.
Cứ như vậy một đường người trong thôn thấy nàng đều chào hỏi, nàng cũng không phớt lờ bất kì ai, vẻ mặt tươi vui nói cười đáp lời, rõ ràng vị nữ đệ tử Linh Sư Môn này rất được mọi người ở đây yêu quý.
Bước chân nàng lanh lẹ nhảy cao từng đoạn lên phía sườn đồi sau đó men theo đường mòn đi vào núi sâu, mặt trời cùng vừa lúc lặn xuống, màn đêm thong thả dần buông. Khinh Y quen thuộc địa hình lại là người tu hành nên chuyện leo núi không chút trở ngại, nhanh chóng một canh giờ sau đã tới địa điểm lúc trước thấy linh sâm.
“ A, may quá vẫn còn, có thể hái được rồi.” Nàng hớn hở lấy ra cuốc nhỏ đào bới xung quanh sau đó cẩn thận hái những củ sâm bỏ vào giỏ sau lưng, đâu đó xong xuôi mới đứng dậy vươn vai, tay cùng váy áo hơi lấm lem bùn đất.
Lúc nàng đang định quay về thôn chợt phát hiện ở ngọn núi đối diện có một mảng rừng cháy đen vẫn còn đang bốc khói, cây cối ngã đổ la liệt.
“ Hừm, lúc chiều trời bỗng dưng tối sầm, gió sét đì đùng rồi lại tự tiêu tán, không lẽ có sét đánh vào rừng cây? Không được, phải mau qua dập lửa, nếu để cháy lan đốt trụi ngọn núi thì thôn dân sẽ không có chỗ săn bắn.” Khinh Y vừa nghĩ vừa chạy thật nhanh về phía đám cháy.
“ Thủy tụ!” nàng vận chuyển chân khí vào lòng bàn tay hút lấy nước từ không khí cùng dưới lòng đất sau đó tạt lên những nơi vẫn đang bắt lửa, nửa giờ sau cuối cùng đám cháy cũng đã tắt hoàn toàn.
Khinh Y ngồi bệt xuống đất thở dốc từng cơn, mồ hôi nhễ nhại thấm ướt cả áo, khuôn mặt lại trắng nhợt thêm một chút.
Vào lúc này nàng mới để ý ở trung tâm đám cháy có một đoạn đất bị lõm xuống, khói bụi dần tán đi để lộ một bóng dáng nằm bên trong.
0 bình luận