“Hừ… Hừ… Hừ…” Hiểu Nhu muốn mắng anh, nhưng lời phát ra khỏi miệng lại bị cắm thành tiếng kêu rên. Nghe được tiếng rêи ɾỉ mảnh mai vô lực của thiếu nữ, trên mặt Phương Dật Hiên xuất hiện ý cười, nhưng lọt vào mắt Hiểu Nhu thì đây là nụ cười có ác ý. Chỉ thấy anh chống phía trên cô, gương mặt vẫn đang mỉm cười như cũ, giọng điệu dịu dàng lại ngả ngớn. “Trần tiểu thư, hiện tại thoải mái không?” “Mới, không!” Hiểu Nhu khó khăn phun ra hai chữ phủ định. “Nhưng mà...