Chương 509: Cánh sen ngọc

Mặt trời đã dần ló dạng ở đằng đông, những tia nắng đầu ngày len lõi qua kẽ lá soi rọi vùng tịnh thổ như chốn bồng lai này. Từng cánh hoa đào rụng rơi lả tả trong gió sớm như đưa tiễn một linh hồn rời khỏi phàm thế. Chu Cương Liệt ngồi quỳ dưới gốc đào, trên tay là thân xác người con gái hắn yêu đã lạnh lẽo, nàng nhắm mắt giống như ngủ say, vẻ mặt an tường thánh khiết với nụ cười vẫn treo trên khoé miệng. Kiếp luân hồi của Tiểu Thiện đã kết thúc... Lạc Thủy quỳ kế bên, hai hàng nước mắt chảy dài, nàng khóc như lê hoa đái vũ, dù biết cô gái đang nằm kia không hẳn thực sự chết đi nhưng vẫn khiến người ta đau lòng không ngớt. Chu Cương Liệt thì nhìn chăm chăm như muốn ghi khắc thật sâu dung nhan kiều diễm của nàng vào tận tâm khảm, hắn cúi người đặt lên đôi môi của nàng một nụ hôn tiễn biệt. Vào lúc này, thân thể Tiểu Thiện bỗng rực sáng lên sau đó hoá thành vạn đạo hào quang tan biến vào không trung vô ngần. Trong khoảnh khắc đó, bên tai Chu Cương Liệt và Lạc Thủy như nghe rõ giọng điệu của nàng âm vang. “ Tạm biệt, phu quân...” “ Giúp muội chăm sóc tốt cho chàng nhé tỷ tỷ...” “ Chậc, đến cả thân xác cũng không thể giữ lại, nàng đúng là tuyệt tình thật đó.” Hắn ngước mặt nhìn trời buông câu oán trách. “ Kiếp luân hồi đã tận liền mọi thứ liên quan đều sẽ mang theo hết.” Phía sau lưng hắn vang lên giọng trầm ấm quen thuộc, Bồ Đề tổ sư một thân đạo phục trắng tinh đã đứng đó từ bao giờ, ông ta hiền từ vỗ vai động viên tên đệ tử lụy tình của mình. “ Không, sư phụ, nàng không hề bỏ con đi, ngài nhìn nè.” Chu Cương Liệt vui mừng đưa vật nằm gọn trong lòng bàn tay của mình lên, đó là một cánh sen màu hồng sáng bóng như ngọc, sau khi thân xác Tiểu Thiện tan biến hết thì chỉ còn nó nằm lại. Bồ Đề tổ sư nhìn chằm chằm vật trên tay đệ tử rồi kinh ngạc đến tròn cả mắt. “ Không ngờ, không ngờ nữ tử đó lại bỏ lại thứ này cho ngươi, chấp nhận bản thân không trọn vẹn tiến vào kiếp khác. Cương Liệt, đây là kết tinh của cảm xúc phân tách từ thất tình của cô gái đó, ngươi phải giữ thật kĩ, sau này chắc chắn sẽ nhờ nó để tìm lại nàng ta.” “ Kết tinh của cảm xúc thất tình?” Hắn nắm chặt lá sen ngọc trong tay, nó toả ra sự ấm áp cùng hương thơm y như mùi của Tiểu Thiện vậy. “ Thất tình bao gồm Hỉ, Nộ, Ái, Lạc, Ai, Ố, Dục, đây là bảy cảm xúc cơ bản của một con người, nàng ta đã tách lấy phần Ái đưa vào trong mảnh ngọc này cho kí chủ, xem như ngài mãi mãi giữ được tình yêu của nàng. Tiểu Thiện sau này dù có luân hồi bao nhiêu kiếp hay quay lại thân phận cao cao tại thượng cũng sẽ không động lòng với bất cứ ai nữa bởi vì cảm xúc yêu thương đã thuộc về ngài rồi.” Yêu Dục xuất hiện giải thích. Chu Cương Liệt nghe xong liền ôm cả cánh sen vào lòng âu yếm như bảo bối, hắn đặt lên đó một nụ hôn rồi mỉm cười thì thầm. “ Cuộc đời này quá ngắn để chỉ yêu nàng một kiếp, ta sẽ tìm gặp nàng ở kiếp sau. Nhất định lần tới sẽ không để nàng rời xa ta nữa.” Hắn lấy ra hộp gỗ quý lót vải mềm đặt cánh sen ngọc vào cất kĩ, đây chính là tín vật mà Tiểu Thiện dành cho hắn, một ngày nào đó phải nhờ nó để hai người tìm lại nhau. “ Đừng khóc nữa, chúng ta phải cố gắng tăng lên thực lực để một ngày nào đó đón Tiểu Thiện quay về.” Chu Cương Liệt tiến tới ôm chầm Lạc Thủy đang thút thít vào lòng an ủi. “ Vâng, thiếp biết rồi, thiếp sẽ chăm sóc phu quân thật tốt chờ ngày muội ấy trở lại.” Nàng lau đi khoé mắt đỏ hoe gật đầu. “ Sư phụ, đệ tử nhất định chăm chỉ tu hành, mong người truyền dạy đại đạo tối cao cho con.” Hắn sau đó liền quay lại quỳ xuống khẩn thiết dập đầu với lão đạo đang đứng chờ đợi. “ Ừm, tốt, vướng mắc nghiệt duyên của con đã giải kết, tiếp theo liền có thể chú tâm vào tham cầu đại đạo rồi. Cương Liệt con nói muốn đủ bản lĩnh để bước vào tiên ban Thiên Đình vậy tức là con đã xác định rõ lập trường của mình muốn làm chính thần, ở đây ta có hai loại Pháp Trường Sinh, một cái gọi là Thiên Cang Tam Thập Lục Biến, cái khác chính là Địa Sát Thất Thập Nhị Huyền Công, con muốn học thứ nào?” Bồ Đề tổ sư ngồi xuống gốc đào xếp bằng nghiêm túc nhìn lấy tên đệ tử trước mặt. “ Mong sư phụ diễn giải rõ công hiệu của hai môn Pháp Trường Sinh kia để đệ tử tường tận.” Chu Cương Liệt quỳ sát bên cạnh cúi đầu chờ nghe. “ Ừm, 108 pháp thuật này là được đạo gia ta trải qua hàng nghìn hàng vạn năm nghiên cứu mà hình thành đạo thống, nó được chia làm ba mươi sáu phép Thiên Cang và bảy mươi hai phép Địa Sát. Thiên Cang vốn là đạo pháp của Thiên Tiên do những vị Tổ Thánh, Yêu Thánh ngộ đạo sáng lập ra, mỗi một môn trong đó đều ẩn chứa tương quan với thiên địa pháp tắc bởi vậy người muốn học nó phải vững chãi căn nguyên bởi vì phần lớn các môn pháp thuật đều ảnh hưởng đến khí vận, công đức, tư chất, nhân quả gánh lấy vô cùng lớn lao. Địa Sát ngược lại là đạo pháp của Địa Tiên do những vị từ phàm đăng tiên sáng tạo, thông dụng đa dạng dễ học, người dùng nó nếu phát huy được toàn bộ hiệu quả uy lực sẽ vô biên. Con hãy suy nghĩ cho kĩ, giữa thiên đạo pháp hùng mạnh nhưng gánh vác lấy nhân quả cực kì gắt gao và địa đạo pháp nhiều gấp đôi, khả năng thiên biến vạn hoá vô cùng vô tận thứ nào thích hợp với mình, ba ngày sau hãy tới gặp ta đưa ra lựa chọn.” Bồ Đề tổ sư nói xong liền quay người biến mất. “ Vâng, sư phụ.” Chu Cương Liệt biết ngài ấy là cho mình thời gian để bình ổn tâm lý sau sự ra đi của Tiểu Thiện, hắn thở dài một hơi não nề bước đến cạnh xích đu, thứ này cũng tràn đầy bao nhiêu kỉ niệm, những buổi chiều mát hắn để các nàng ngồi lên trên còn mình ở sau phụ trách đẩy cho nó bay lên cao, tiểu nương tử phải gọi là thích thú cười không ngớt. Rồi những đêm khuya thanh vắng ba người liều lĩnh bày trò nghịch ngợm, hắn để các nàng trần truồng ngồi banh rộng hai đùi, bản thân ở dưới chờ chực, mỗi khi xích đu hạ xuống thì cái dương căn đã sớm cương cứng theo quán tính sẵn sàng đâm vào động huyệt đang mở rộng, có lúc trúng đích, có khi lại lệch sang lỗ hậu làm các nàng la oai oái. Nhìn quanh hòn đảo với căn nhà gỗ nhỏ, nơi đâu cũng tràn đầy kỉ niệm mặn nồng do họ tạo nên, hắn bế lấy Lạc Thủy không nói không rằng nhảy tùm xuống hồ. Dòng nước lạnh buốt buổi sớm mai mùa đông làm cả hai tỉnh táo hẳn lên, vị mĩ nhân dung nhan như nữ thần, nét đẹp ngây thơ phối hợp với quyến rũ động lòng người lúc này cả thân người ướt sũng, bộ tiên y dính sát vào cơ thể làm da thịt trắng nõn lồ lộ, những đường cong chết người làm bất cứ nam tử nào nhìn thấy đều không thể rời mắt. “ Úi a... lạnh quá, phu quân... hừ hừ...” cánh môi nàng hơi run lên, Chu Cương Liệt dang rộng vòng tay cứng cáp ôm chầm lấy nàng thật chặt, họ như cảm nhận rõ cả nhịp tim của nhau, giữa làn nước trong xanh ê buốt hai thân thể cứ vậy giúp nhau truyền hơi ấm. “ Lạc Thủy... tiếp theo chúng ta không thể bi lụy hơn nữa, chỉ vì ta hiện tại còn nhỏ yếu nên tới tư cách biết rõ thân phận của Tiểu Thiện cũng không được. Phải cố gắng phát triển bản thân, chỉ khi có đủ thực lực thì mới giữ chặt được mọi thứ trong vòng tay mình, nàng hiểu không?” hắn cúi đầu vào sát tai nàng thì thào. “ Em biết rõ, kế tiếp nhất định sẽ nỗ lực trợ giúp phu quân thăng tiến nhanh chóng, cũng tự nâng cao năng lực của mình, vì chàng, vì muội muội, vì tương lai chúng ta đoàn tụ.” Nàng ngoan ngoãn như mèo nhỏ dụi đầu vào ngực hắn thỏ thẻ. Chu Cương Liệt nâng cằm Lạc Thủy lên, môi hai người lại tìm đến nhau quấn quýt, lưỡi của nàng chủ động lòn vào miệng hắn. Nụ hôn nồng cháy diễn ra suốt cả khắc đồng hồ mãi đến khi thấy nàng run rẩy từng cơn vì lạnh thì hắn mới bế nàng rời khỏi hồ nước đi tới nhà gỗ. Hai người tiến vào Sơ Đạo Hỗn Độn Tháp tầng dưới cùng nơi hắn đã cải tạo thành phòng ngủ đầy đủ tiện nghi, quần áo vải vóc nhanh chóng rơi tứ tung, họ lao vào nhau vồ vập quấn quýt, hai thể xác giao thoa kết hợp nhuần nhuyễn, nam nhân mạnh mẽ hung bạo cùng nữ nhân uyển chuyển đưa tình, tiếng xác thịt va chạm cùng âm điệu rên xiết thánh thót lả lơi vang vọng khắp không gian...
0 bình luận
aaa