Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 508: Kiếp luân hồi
Trong tịnh thổ núi Linh Đài Phương Thốn động Tà Nguyệt Tam Tinh, đại điện của đạo quan rộng lớn có hai bóng người đối diện nhau. Chu Cương Liệt đang quỳ một chân trước mặt Bồ Đề tổ sư, vẻ mặt hắn ngưng trọng, nội tâm thấp thỏm không yên lo sợ nguy cơ gần kề.
“ Sư phụ, người nhất định có cách cứu nàng phải không, dù khó khăn thế nào đệ tử sẽ cố gắng, thiếu Tiểu Thiện làm sao con sống được.”
Vị Chuẩn Thánh viên mãn râu tóc bạc phơ nheo mắt đầy phức tạp cùng thương cảm quan sát tên đồ đệ to xác lụy tình của mình rồi lắc đầu.
“ Cương Liệt à, vi sư cũng không thể nào giúp con được, cô gái kia với con duyên trần đã cạn, dù níu kéo cũng vô ích, con nên chuẩn bị tập trung vào tu hành đại đạo đi thôi.”
“ Không, không thể như thế, sư phụ ngài biết rõ Tiểu Thiện đối với con quan trọng như thế nào mà, nếu nàng ấy không còn nữa, sự hỗn loạn trong con sẽ mất đi cân bằng, con không biết mình sẽ trở thành kẻ tà ác ra sao khi mất đi nàng ấy.” Hắn lớn giọng khẩn thiết kèm theo không cam lòng.
“ Ài... con không cần thiết phải bi lụy như vậy, thế gian đạo pháp tự nhiên, trời đất có quy luật riêng, hoa cũng khi nở khi tàn, con người đôi khi không thể trái lại mệnh trời đã định. Nữ tử này chú định không thể cùng con đi hết đoạn đường tiếp theo, chớ nên vì vậy mà đánh mất chính mình.” Bồ Đề nhẹ giọng khuyên nhủ.
“ Sư phụ, khi vừa bái sư người từng nói Tiểu Thiện sau này không thể trở thành gánh nặng cho con, có phải người đã sớm nhìn ra việc nàng là phàm thể đoản mệnh không thể trường sinh, hãy cho con biết mọi chuyện đi, van xin người.” Tâm tình hắn bây giờ như ngồi trên đống lửa, mặt tái nhợt, tim như đau thắt lại khi nghĩ tới viễn cảnh một ngày không xa sẽ mất đi người con gái thiện lương thánh khiết đó.
Bồ Đề tổ sư nhắm mắt suy tư một lát sau đó khẽ thở dài một tiếng.
“ Con có từng nghe nữ tử kia nhắc gì về chuyện tiền kiếp hay chưa?”
“ Sao sư phụ lại biết việc này?” Chu Cương Liệt sau đó thành thật kể lại hoàn cảnh khi hắn và Tiểu Thiện gặp nhau, sau đó nên duyên vợ chồng, cả chuyện người tiền kiếp xuất hiện trong giấc mơ của nàng đều không bỏ sót.
“ Quả đúng như vậy, ài, ta không thể ra tay giúp con được. Nương tử của con vốn thân phận không tầm thường, phàm thể này chỉ là một kiếp luân hồi của cô ấy, có thể là do tu luyện công pháp hoặc ứng kiếp mà đản sinh. Số mệnh người luân hồi đã được sắp xếp từ tiền kiếp, không nhận bất cứ ảnh hưởng nào tác động từ bên ngoài. Thọ mệnh, định số đều do tiền kiếp sắp đặt. Khi đã đến thời điểm thì cô ấy sẽ ra đi mà không ai ngăn cản được, hoặc là tiến vào luân hồi kiếp tiếp theo, hoặc đã đủ thành tựu liền viên mãn trở về với thân phận thực.”
“ Vậy có nghĩa là...?” Chu Cương Liệt sững sờ ngưng trọng.
“ Kì thực vi sư là biết thân thế thực sự của cô gái đó, nhưng không thể nói cho con biết được, ở tầng cấp hiện tại nếu minh bạch một số sự việc không nên tiếp xúc chỉ làm con đường đại đạo sau này của con nhận thêm nhân quả xấu mà thôi.
Nương tử của con sẽ không chết, nàng chỉ là quay lại với chính mình, một tiên nhân cả tu vi lẫn xuất thân đều cao đến độ con của hiện tại không thể nào với tới. Duyên kiếp này tuy không thể trọn vẹn nhưng chắc chắn tương lai các con sẽ còn gặp lại nhau.” Bồ Đề nói xong liền đứng dậy vỗ vai tên đệ tử nông nỗi to xác của mình rồi biến mất để lại hắn ngơ ngác trơ ra như tượng.
“ Yêu Dục, có thể cho ta biết thân thế thực sự của Tiểu Thiện hay không?” giọng hắn không cảm xúc hỏi.
“ Xin lỗi kí chủ, như Bồ Đề tổ sư đã nói thông tin này vượt ngoài tầm khả năng hiểu biết của ngài hiện tại nên hệ thống không thể cung cấp.”
“ Vậy cho ta biết Tiểu Thiện còn lại bao nhiêu thọ mệnh?”
“ Theo tính toán sơ bộ... nàng ta chỉ còn khoảng ba tháng để sống.” Yêu Dục hơi ngập ngừng đáp lại.
“ Không thể nào! Dù Tiểu Thiện là phàm thể không tăng lên tuổi thọ nhưng với bao nhiêu công đức đã làm thì ít nhất nàng phải sống tới trăm tuổi, tại sao lại vắng số chỉ ngoài ba mươi đã qua đời được?” Hắn quát lớn, môi run run, tâm tình xúc động chực trào.
“ Kí chủ không phải đã nghe tổ sư nói rồi sao, mệnh số thọ nguyên của nàng đều đã được sắp xếp từ tiền kiếp rồi.”
Chu Cương Liệt trầm trọng không nói gì thêm thất tha thất thểu rời khỏi đạo quan quay về căn nhà gỗ mà hắn cùng hai nương tử sống hạnh phúc suốt mười hai năm qua.
“ Phu quân!!!” Lạc Thủy cùng Tiểu Thiện thấy hắn về vội chạy ra nghênh đón như thường lệ, nhưng hôm nay lang quân kia lại không đáp lại cái ôm của các nàng, hắn bơ phờ như người mất hồn, đôi mắt nhìn thẳng không có tiêu cự.
“ Chàng làm sao vậy? Sư phụ quở trách gì hở?” Lạc Thủy nghiêng đầu hỏi trong khi Tiểu Thiện chỉ nhìn chằm chằm hắn không nói lời nào.
“ Ta... ta thật sự không nỡ xa nàng... ta không muốn đâu... không muốn chút nào cả...” Chu Cương Liệt khụy gối xuống ôm chầm lấy thân thể mĩ phụ trước mặt, nước mắt lăn dài trên gò má người quân tử, đây hình như là lần đầu tiên hắn thực sự khóc.
“ Phu quân, chàng đừng đau, đừng khóc, thiếp đã sớm cảm nhận được sẽ có ngày này, mấy hôm nay người trong mộng kia lại xuất hiện nói với thiếp sắp hết thời gian rồi. Chàng không việc gì phải buồn cả, chúng ta chắc chắn sẽ còn gặp lại nhau có phải không?” Tiểu Thiện nhoẻn miệng cười ấm áp sau đó đưa sát mặt tới khoá lấy môi hắn, hai người không nói gì thêm, chỉ im lặng đưa lưỡi quấn giao trao cho nhau hương tân ngọc dịch.
Kế tiếp đoạn thời gian ba tháng, Chu Cương Liệt được Bồ Đề tổ sư rộng rãi cho phép hắn ra ngoài đưa theo hai nàng nương tử ngao du. Lạc Thủy sau khi biết chuyện liền ôm lấy muội muội chung chồng mà khóc sướt mướt cả buổi, các nàng ở bên nhau từng ấy thời gian tình cảm không cạn.
Hắn lại theo nguyện vọng của Tiểu Thiện cùng nhau đi khắp nơi cứu giúp bá tánh, làm càng nhiều điều tốt có thể. Cũng trong thời gian này ba người tích cực ái ân mặn nồng, tận tình hưởng thụ lạc thú mà sắp tới một đoạn thời gian dài sẽ không còn trải nghiệm được nữa.
Hắn vốn muốn đưa Tiểu Thiện về thăm Tây Hải nơi nàng sinh ra để chào những người hầu cận ở Bạch Phủ nhưng nàng chỉ lắc đầu nói không cần thiết. Còn lại ba ngày cuối cùng, Chu Cương Liệt lại quay về tịnh thổ, hắn ôm lấy các nàng ngồi dưới gốc cây thinh lặng cả buổi không ai nói câu nào.
“ Nè, chàng với tỷ tỷ đừng có ủy mị như vậy nữa được không, người ta cũng đâu phải là vĩnh viễn không gặp lại. Thiếp hứa, nhất định một ngày nào đó sẽ tìm đến chàng, dù thân phận của thiếp có là tiên nhân cao quý bậc nào thì cũng mãi là nương tử của một mình chàng mà thôi.” Tiểu Thiện cất giọng phá tan bầu không khí u ám, nàng vẫn như vậy, thiện lương hoà ái vô lo vui vẻ.
Chu Cương Liệt mở choàng hai mắt, trong con ngươi của hắn lúc này hừng hực ngọn lửa quyết tâm.
“ Nàng nói đúng, ta không thể chán nản như vậy mãi được, Tiểu Thiện, dù nàng thân phận có cao bằng trời ta cũng nhất định sẽ tìm được, bắt nàng quay trở lại bên ta mãi mãi.”
“ Ân, như vậy mới đúng là phu quân của thiếp chứ, thiếp sẽ ở trên tiên lộ chờ chàng, trái tim này vĩnh viễn chỉ dành cho một người duy nhất, Chu tướng công của lòng thiếp.” Nàng cười rạng rỡ như ánh nắng sớm mai xua tan mọi tăm tối mờ mịt chỉ đường cho hắn thoát khỏi u ám tuyệt vọng...
Đêm trước ngày định mệnh, Chu Cương Liệt nằm gối đầu trên đùi ngọc của nàng, hít hà lấy hương thơm đặc trưng toả ra từ cơ thể, hắn như nhớ lại toàn bộ những giây phút êm đềm của hai người trước kia.
Lần đầu tiên họ chạm mặt nhau, hắn là một gã tiên nhân tồi đang đi tìm con mồi để thoả mãn dục vọng, nàng là một cô gái bán cá xinh đẹp thiện lành, khoảnh khắc mắt chạm mắt hai người đã xác định rõ kiếp này sẽ chỉ thuộc về nhau.
Sau đó là khoảng thời gian Chu Cương Liệt cùng nàng phát triển quan hệ, đùng một cái nàng cho người dẫn hắn về làm lễ bái đường. Rồi những chuỗi ngày tận hưởng hoan ái, nàng như con nai nhỏ nhút nhát sợ sệt trong vòng tay sói già.
Hắn cảm thụ sự đau đớn bất lực đến muốn hủy diệt mọi thứ khi Tiểu Thiện và Lạc Thủy bị Tư Không Trọng Kiều ra tay sát hại, sau đó lại vỡ oà sung sướng lúc biết các nàng còn sống, rồi ba người lại cùng nhau đi khắp đó đây sống những ngày không muộn phiền âu lo, ngày tạo phúc cho bá tánh, đêm đắm chìm trong ân ái hoan lạc. Cứ như vậy họ đã ở bên nhau suốt hơn mười ba năm ròng.
“ Nè, sau khi thiếp đi rồi, hứa là chàng không được nổi điên, không tạo sát kiếp, thiếp sẽ mãi mãi theo dõi chàng đó biết chưa phu quân ngốc.” Nàng xoa lên khuôn mặt râu ria của hắn nhắc nhở.
“ Khi nào còn hi vọng thì ta sẽ mãi mãi giữ được bản tâm, Tiểu Thiện, chờ ta, một ngày nào đó nhất định ta sẽ tìm tới nàng.” Hắn nắm lấy bàn tay nàng đặt trên má mình gật đầu nhẹ.
“ Phu quân, trái tim thiếp mãi mãi chỉ dành tình cảm cho riêng mình chàng....”
0 bình luận