Chương 506: Tình cũ gặp lại

Cha con Lâm gia nhìn lấy ba cái nữ nhân kia mà âm thầm kìm lại thằng em trong quần đang biểu tình, đúng thật là hậu cung của tiền bối nữ nhân vừa chất lượng lại vô cùng dâm đãng. “ Haha, Đãng tiên tử đừng hà khắc như thế, Chu tiền bối xưa nay đối với nữ nhân rất hào sảng, ngài ấy luôn muốn các nàng tự do vui vẻ tận hưởng khoái lạc nhân gian. Không giấu gì cô, cả nương tử và con gái đây của tại hạ cũng là tình nô dưới chân ngài ấy a.” Lâm Vấn Thiên gãi đầu cười, bộ dáng còn rất tự hào khi nói về việc nữ nhân của mình làm nô cho người ta. “ Các vị tiên tử có thể chưa biết, Chu tiền bối phong lưu tiêu sái, ngài ấy ở Tây Hải có rất nhiều tình nô ai nấy đều đẹp như hoa như ngọc, cả hai tân nương của ta cũng nằm trong số đó. Tiền bối còn giúp chúng ta mở nên kĩ viện cho phép các nàng làm kĩ nữ để thoả sức ăn chơi.” Lâm Phàm tiếp lời kể lại một lượt chiến tích ngự nữ của Chu Cương Liệt. “ Ôi, Chu Lang vẫn chứng nào tật nấy, đi tới đâu đều hoạ hại nữ nhân, nhưng biết sao được, chàng ấy là có mị lực cực lớn với các cô gái, ai gặp đều muốn nhắm mắt đưa chân dâng hiến toàn bộ, mời các vị đi tiếp.” Đãng Hồng Trần chỉ biết lắc đầu cười khổ. Đám người tiếp tục di chuyển, lần này khi đi qua khu sân rộng liền thấy một cái nữ nhân đang bị trói tứ chi dang rộng ra hai bên, nàng có nước da ngăm bóng loáng rắn chắc, mái tóc uốn xoăn bồng bềnh, đối mắt màu lục bảo khác lạ, trên thân ngoạn một bộ váy áo da báo nhưng đã bị kéo ra để lộ cả cặp vú căng tròn, gò mu mập với đùm lông dài rậm rạp che kín cả mật huyệt. Nàng trông như một con báo cái hung dữ đang bị trói lại thuần hoá. Kế bên đứng mấy cái nam nhân đang cầm đủ thứ dụng cụ tra tấn, cây roi da quất chan chát lên những vùng nhạy cảm để lại từng vết bầm hằn sâu. “ Ối...nữa... mạnh tay lên... A... sướng.... đau quá... ôi á... sướng lắm... hành hạ ta nữa .... trừng phạt cái cơ thể dâm đãng này điiii.... á á á.... quất mạnh lên... đánh cả mông ta nữa đi....a...a....” “ Cô nàng này phạm tội gì sao phải chịu hành hạ như vậy?” Hà Yên che miệng hơi rụt rè hỏi. “ Không, kĩ nữ này tên là A Khắc Thiên Kiều, năm xưa vì làm điều xấu xa đối đầu với chúng ta nên bị sư phụ bắt về giáo huấn một trận từ đó biến thành nghiện khổ dâm thích bị tra tấn, mỗi ngày không bị quất vài roi liền sẽ ngứa ngáy khó nhịn.” Nguyệt Nga tươi cười giải đáp thắc mắc. “ Hừm, nữ nhân của Chu Lang được mấy ai bình thường đâu, Thiên Kiều, Ân Tử Bình và Mộng Vân đi đâu rồi?” Đãng Hồng Trần như đã sớm quen thuộc, không quan tâm nàng kia đang chịu đòn roi lớn giọng hỏi. “ Ô...ân... tham kiến cô tổ... ưm... các nàng đã đi xuống thành... ân... Ưm... nghe nói là muốn trải nghiệm nhân sinh nên đã tới kĩ viện làm gái điếm rồi... Ưm...á... ô ô....” A Khắc Thiên Kiều nén đau sướng đan xen để đáp lời, mấy nam nhân kia quay lại cúi chào xong lại tiếp tục vung tay vụt roi tới tấp lên gò mu rậm rạp kia. “ Ài, thôi vậy, các vị là khách quý của Chu Lang, ta định gọi vài nàng trong số những tình nô kia ra bồi tiếp nhưng có vẻ hiện tại không ai rảnh, để đến tối vậy. Chu Lang kì thực vẫn còn hai cái tình nô thiếu nữ tên là Mạt Ly và Tiểu Điệp nhưng một năm trước đã ham chơi cùng vợ chồng Quan Tùng Hồng Loan đi ngao du thiên hạ rồi. Hai người kia cũng giống với gia đình các vị đây vậy. Chúng ta mau tới hậu trạch, ta sẽ cho đòi Quách Tương Như ra cho mọi người trò chuyện.” Đãng Hồng Trần cười ý nhị dẫn đầu rời đi. Mọi người lần lượt theo chân Đãng Hồng Trần đến khu vực phía sau, nơi này chỉ dành cho những người có đặc quyền mới được tự do ra vào. Tại sảnh tiếp khách, một thiếu nữ trông rất duyên dáng mảnh mai ăn mặc như thị nữ hai tay thoăn thoắt pha trà rót nước mời gia đình Lâm Vấn Thiên, nàng chính là Tiểu Nhu năm xưa hầu hạ bên cạnh Trương Bạch Lan bây giờ kiêm luôn hầu gái chính phục vụ các nữ chủ nhân ở đây. Đãng Hồng Trần cùng Hi Nguyệt ngồi say sưa nghe cha con Lâm gia kể lại mọi chuyện Chu Cương Liệt đã làm ở Tây Hải, nào là giúp hai tiên tử nước Tần quậy đục nước Tiềm Long Các, sau đó tham dự đại hội ở Thập Vương Thành, đối đầu với kẻ địch, tiên nhân giao đấu suýt hủy diệt cả vùng biển. Nàng như một người vợ hiền đối với từng chuyện tình lang làm đều cảm thấy vô cùng tự hào, yêu thương bất chấp dù hắn làm đúng hay sai. “ Sư phụ, người đã đưa tới rồi.” Lúc này, Nguyệt Nga đi tới hắng giọng thu hút sự chú ý của mọi người. Lâm Vấn Thiên từ từ đứng dậy chăm chú nhìn ra cửa, từ bên ngoài một thân ảnh yêu kiều thướt tha đang tiến vào, dung mạo đó, dáng hình đó, vẻ đẹp đó như khắc sâu vào tâm trí hắn suốt mấy trăm năm chưa thể phai mờ. Mặc dù nàng bây giờ đã không phải cô thiếu nữ trẻ trung năm xưa nhưng hắn vừa nhìn liền nhận ra ngay. Mái tóc bồng bềnh như sóng nước màu hơi ngã nâu, đôi lông mày lá liễu, hàng mi cong với đối mắt hẹp dài sắc bén, đôi môi mọng kiêu sa chỉ nở nụ cười với mỗi mình hắn, thân hình thon thả mảnh dẻ nhưng vẫn đầy đủ những đường cong hấp dẫn. “ Vấn Thiên..!?!” nàng cũng ngỡ ngàng sững sờ như không tin vào mắt mình, tuy hắn đã thay đổi rất nhiều nhưng làm sao nàng có thể quên được thiếu niên một bầu nhiệt huyết tuổi trẻ năm đó mang theo ý chí ra đi muốn một ngày quay về xứng đáng với nàng, chỉ vì một lời hứa của hắn mà nàng đã chờ đợi suốt hơn bốn trăm năm ròng rã. “ Tương Như...” Lâm Vấn Thiên tha thiết gọi tên nàng, Quách Tương Như, cô gái mà hắn đã thất hứa một lần, những tưởng đã mất nàng trọn kiếp, hôm nay lại có thể hội ngộ tại đây. Hai người đứng nhìn nhau chằm chằm, bao nhiêu cảm xúc ngổn ngang, trên khoé mắt nàng lăn dài một giọt lệ, cuối cùng tất cả vỡ oà, đôi nam nữ mặc kệ bất cứ ai xung quanh nhìn mình cứ thế lao đến ôm chầm lấy nhau. “ Vấn Thiên, cuối cùng... cuối cùng ta cũng chờ được chàng rồi... hức, huhu... chàng đã giữ lời hứa đến tìm thiếp... thiếp vui lắm...” Quách Tương Như nước mắt lưng tròng, nàng vốn là người mạnh mẽ khó gần nhưng hôm nay đặc biệt yếu mềm trong vòng tay nam tử. “ Ta xin lỗi, là ta không tốt đã cô phụ tình cảm của nàng, Tương Như, nàng tha lỗi cho ta nhé.” Lâm Vấn Thiên hôn lên khắp khuôn mặt nàng, ngữ điệu áy náy xót xa khôn nguôi. “ Thiếp không trách chàng, chỉ cần Vấn Thiên xuất hiện trước mặt thiếp thì mọi chuyện đều bỏ qua hết.” Nàng dịu dàng gật đầu ân cần, môi hai người tìm đến nhau, lưỡi cũng quấn quýt không rời. Lâm Vấn Thiên cảm nhận rõ trong khoang miệng nàng có mùi khác lạ, thân là người đã duyệt nữ vô số nên hắn biết rõ đấy là vị tinh trùng nồng đậm của nam nhân, Tương Như rõ ràng vừa mới ngậm cặc uống tinh của ai đó trước khi tới đây gặp mặt hắn, điều đó không những không khiến hắn khó chịu còn làm máu nón nô trong cơ thể kích thích lên càng điên cuồng nút lưỡi bạo hơn, hương tân ngọc dịch trộn mùi dương tinh nàng nhả ra hắn đều nuốt xuống hết. Hai người sau đó hàn huyên đủ mọi thứ chuyện, kể cho nhau nghe nỗi nhung nhớ từng ấy năm, cuối cùng phải đến khi Nguyệt Nga nhìn không vừa mắt len lén thò tay xuống dưới váy Quách Tương Như rồi kéo mạnh một phát lấy ra một xâu chuỗi to đùng, nàng kia đang hân hoan trong tình yêu bị tập kích bất ngờ hét toáng lên, dưới sàn phun ra một bãi nước. “ Á... Nguyệt Nga ngươi làm gì?” “ Xì, cho Lâm tiền bối xem chút bộ dáng thật của mẫu cẩu nhà ngươi xem ông ấy còn yêu nổi không?” Cô công chúa vốn tính đỏng đảnh tinh nghịch đưa tay nắm lấy đai lưng của Quách Tương Như kéo mạnh, váy áo cũng theo đó tung bay tán loạn để lộ bộ ngọc thể trần trụi. Lâm Vấn Thiên lùi người về sau, thân thể khẽ run quan sát mối tình đầu của mình một lượt từ đầu đến chân, Lâm Phàm cũng nuốt nước miếng mon men tới gần nhìn cho kĩ. Bộ dáng của Quách Tương Như hiện tại không khác gì với trong giấc mơ lúc trước Chu Cương Liệt cho Lâm Vấn Thiên thấy. Bên trong lớp váy áo nàng hoàn toàn không mặc bất cứ thứ gì, thân thể trần trụi được trói bằng sợi dây thừng siết chặt những bộ vị nhạy cảm, trên núm vú được xỏ hai chiếc khuyên vàng, dưới âm đạo thấp thoáng mấy món đồ chơi cặc giả cùng trứng rung. Hột le sưng to khác thường chĩa ra, nếu nhìn kĩ liền thấy nó được móc một chiếc khuyên, lại còn bị xăm ấn kí lên trên. Hai đùi vẫn đang chảy xuôi chất lỏng đặc sệt nhầy nhụa chứng tỏ nàng cũng vừa bị bắn ngập lồn không lâu trước đó. Ngoài ra trên các bộ vị nhạy cảm như vú, mu lồn, đùi, mông đều viết vẽ đủ thứ dâm ngô uế ngữ thô tục. “ Chó cái thì phải ngoan ngoãn đi bằng bốn chân, mau trình diễn cho nam nhân của cô thấy mình dâm tiện thế nào đi.” Khương Nguyệt Nga cười gian đi tới cầm lấy xích chó đeo lên trên cổ, còn cái thêm tai chó và đuôi giả sau mông. Quách Tương Như nội tâm hơi xấu hổ nhưng vẫn nhu thuận cúi người bò tứ chi trên đất. “ Vấn... Vấn Thiên, hẳn là chàng thất vọng về thiếp lắm, thiếp xin lỗi đã không thể giữ tấm thân trinh nguyên cho chàng được. Tương Như rất yêu chàng, mãi mãi không phai nhạt, nhưng thân thể này đã trở thành tình nô cho người ta, bị họ dạy dỗ đến biến chất thành thứ chó cái dâm đãng hạ tiện, thiếp yêu chàng, nhưng lại càng nghiện cặc hơn. Thiếp không xứng với chàng nữa đâu.”
0 bình luận
aaa