Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 503: Sơ Đạo Hỗn Độn Tháp
“ Khoan đã, Yêu Dục ngươi nói sư phụ là bản thể gánh hết toàn bộ lực lượng từ sự hủy diệt của quốc vận nhà Thương, nhưng ta rõ ràng thấy ông ấy rất bình thường đâu giống bị phản phệ đau đớn hành hạ?” Chu Cương Liệt nhớ kĩ hình tượng đạo sĩ tuy toàn thân bạc trắng nhưng da dẻ hồng hảo khoẻ mạnh của Bồ Đề tổ sư.
“ Sau khi thuật Nhất Khí Hoá Tam Thanh được thực hiện, ba hoá thân của Đạo Tổ lần lượt tách ra, họ có suy nghĩ nhận thức riêng lẽ, Bồ Đề tổ sư lúc đầu ôm theo vết thương đại đạo vốn chỉ có thể chờ chết, Đạo Tổ khi thi triển thuật này cũng đã chấp nhận hi sinh một phần ba lực lượng của mình rồi nhưng có lẽ vì mang trong mình tư duy riêng không muốn buông xuôi nên Bồ Đề tổ sư đã tự nghiên cứu ra phương pháp hoá giải phản phệ.
Muốn trị được quốc vận cắn trả chỉ có thể nhờ tới lực lượng tương đồng, chính là niệm lực đến từ công đức của chúng sinh.” Yêu Dục ôn tồn giải đáp.
“ Ồ, nói vậy sư phụ là hành thiện tích đức cứu khổ cứu nạn để dùng công đức chi lực đối kháng lại phản phệ?” Chu Cương Liệt vuốt ria mép gật gù như hiểu rõ.
“ Đó chỉ là một phần, có thể kí chủ không biết thì công đức chi lực sản sinh ra không chỉ thuộc về người được chúng sinh tế bái, Thiên đạo là có khả năng phân phối hợp lý, ví dụ một người được sư phụ dạy dỗ cả bản lãnh và đạo đức sau đó ra đời làm nhiều điều tốt cứu giúp thiên hạ nhận được hương hoả niệm lực thì vị sư phụ kia cũng sẽ có một phần công đức vì dạy nên đồ đệ tốt.
Nhưng ngược lại một kẻ tà ác truyền dạy cho đệ tử ra ngoài kia gây hoạ loạn sát kiếp thì nhân quả tội lỗi cũng sẽ phải nhận lãnh một phần. Công hay tội đều có thưởng phạt phân minh, đó mới là Thiên Đạo.”
“ Hoá ra là vậy, ta hiểu tại sao sư phụ cứ cách một đoạn thời gian lại ra ngoài đăng đàn giảng pháp rồi. Ông ấy chính là muốn những người được mình truyền dạy ngộ ra đại đạo trở thành cường giả giúp ích cho thiên hạ thương sinh từ đó thu được công đức tiêu trừ bớt quốc vận phản phệ.
Ngoài ra ngài ấy chính là sợ các đệ tử xuất ngoại gây đại hoạ sát nghiệp giống Tư Không Trọng Kiều nên đã dứt tình thầy trò cấm tuyệt đối họ không được nhắc tới tên sư phụ tránh lấy nhiễm nhân quả xấu.
Nhưng ta vẫn chưa hiểu, sư phụ không phải vốn là Đạo Tổ sao? Khắp thế gian này đâu đâu cũng có đạo quan đền miếu thờ phụng, tín đồ ức vạn, hương hoả niệm lực không dứt. Cớ gì còn phải thông qua đệ tử và những người hữu duyên để có được số công đức ít ỏi kia?”
Chu Cương Liệt dần dần hiểu ra nhưng vẫn còn mấy vấn đề thắc mắc hướng tiểu tinh linh hệ thống chờ giải đáp.
“ Kí chủ dường như có sự hiểu lầm rồi thì phải, Đạo Tổ khi sử dụng Nhất Khí Hoá Tam Thanh chính là trảm bản thân ra thành ba người không còn liên quan gì tới nhau nữa. Nhân gian thờ phụng vốn chỉ có Đạo Đức Thiên Tôn và Thái Thượng Lão Quân hai người kia, còn Bồ Đề tổ sư được xem như phần gánh vác nhân quả đã bị vứt bỏ không thể cùng hưởng công đức chi lực, nếu như ngài ấy không thể đối kháng lại cắn trả của quốc vận cuối cùng nhận lãnh chính là kết cục hoá đạo tiêu biến khỏi thiên địa.
Nếu để các thể lực biết được có một Chuẩn Thánh lại là hoá thân của Đạo Tổ ẩn cư chốn hạ giới thì sẽ phát sinh đủ loại sự việc rắc rối bởi vậy Bồ Đề tổ sư rất ít khi tự mình ra tay thu thập công đức, ông ấy dốc lòng vào việc đào tạo đệ tử cũng như ban cơ duyên cho những người ngoài kia, tuy công đức có được sẽ ít đi nhưng được cái an toàn.”
“ Hoá ra là thế, ầy, sư phụ cũng thật là số khổ bị chính bản thể của mình xem như vật chứa phản phệ mà vứt bỏ, đoạn thời gian qua chắc ông ấy sống cũng không sung sướng, vậy mà trước mặt các đệ tử vẫn giữ vẻ điềm đạm vô sự, hèn gì khi thấy ta cùng hai nương tử có công đức quấn thân thì ông ấy lập tức đổi ý, sau này ta nhất định xuất ngoại làm nhiều điều thiện hơn thu thập thêm niệm lực giúp sư phụ đỡ bớt vài phần đau đớn.”
Chu Cương Liệt lẩm bẩm ngước nhìn lên bầu trời, đêm đã khuya, ánh trăng treo cao, tịnh thổ này rất rộng lớn mà người thì lại ít ỏi không có bao nhiêu, Bồ Đề tổ sư dù cần công đức nhưng không phải ai cũng có thể làm đệ tử của ông, những người ở trong tiểu thế giới tu hành đều đã được tuyển lựa kĩ càng, có đức hạnh, bản lĩnh, tư chất, tên Tư Không Trọng Kiều kia xem như một sai sót không đáng có đã bị xử lý.
“ Quên mất, vẫn còn hai lần triệu hoán ngẫu nhiên bất kì a, hệ thống mở nốt luôn đi.” Hắn đưa tay nhấn vào màn hình xanh một cái, Yêu Dục cũng mon men tới gần hứng thú quan sát.
“ Ting ting.... đang tiến hành triệu hoán... chúc mừng kí chủ nhận được Thiên Duyên Phù Lục và Sơ Đạo Hỗn Độn Tháp.”
“ Ồ, lần này hai vật phẩm nghe tên có vẻ hầm hố a, mau giải thích công năng.” Hắn ngồi thẳng lưng lên xoa xoa bàn tay ngó vào không gian hệ thống nơi một tấm bùa màu hồng nhạt cùng một cái bảo tháp bằng ngọc có mười hai tầng toả ra kim quang.
“ Thiên Duyên Phù Lục là một vật phẩm khá đặc biệt, thứ này là hàng do hệ thống làm ra không có ở bất cứ đâu, khi đốt nó lên, ở cõi hư vô nào đó sẽ dẫn dắt kí chủ gắn kết duyên nợ với một nữ nhân, có nắm bắt được hay không đều là ở hai người.”
“ Thứ bùa gì nghe bựa nhân như vậy, có thể cho ta chọn nữ tử để gắn kết hay không, nếu hệ thống ngươi hố cha đem ta buộc tình duyên với một mụ ác quỷ nào đó thì sao mà đỡ được?” Chu Cương Liệt nghệch mặt ra bĩu môi chê bai.
“ Hứ, đó là do khí vận của kí chủ, vả lại Thiên Duyên Phù Lục chỉ gắn kết cô gái chắc chắn về sau đóng vai trò quan trọng trong cuộc đời của ngài mà thôi, yên tâm đi.” Tiểu tinh linh trấn an hắn.
“ Uầy, thiên duyên đời này của ta có Tiểu Thiện là đẹp lắm rồi, thứ này tạm cất đi, ở trong tịnh thổ của sư phụ làm gì có nữ nhân nào để kết nối chứ.” Hắn lắc đầu vứt tấm bùa vào một góc nhẫn trữ vật, bắt đầu nghiên cứu tới cái tháp ngọc, Yêu Dục cũng không khuyên nhủ gì thêm lại giải thích tiếp.
“ Sơ Đạo Hỗn Độn Tháp, kiện pháp bảo này cũng xem như hàng đỉnh cấp bên dưới Thánh Cảnh a, kí chủ có được nó sau này việc tu luyện sẽ như dệt hoa trên gấm, đã mạnh còn mạnh hơn.
Tháp này chia làm mười hai tầng tương ứng với mười hai cảnh giới dưới Thánh Nhân, Luyện khí – Trúc Cơ – Kim Đan – Nguyên Anh – Hoá Thần – Tán Tiên – Địa Tiên – Chân Tiên – Kim Tiên – Thái Ất Ngọc Tiên – Đại La Kim Tiên – Đế Cấp.
Pháp bảo này vừa là nơi tu hành cũng như rèn luyện cực kì tốt. Ở bên trong một trăm ngày chỉ bằng thời gian bên ngoài trôi qua một ngày, tốc độ dung nạp thiên địa tiên linh khí sẽ tăng cao. Bảo tháp này là một nơi đào tạo toàn diện, chỉ cần vào tầng tương ứng với cấp độ của mình thì nó sẽ cung cấp hoàn cảnh phù hợp nhất để ngài tu luyện. Từ thể tu, hồn tu, nguyên tu, phát triển đan điền, thức hải, rèn luyện đạo tâm, tham vấn đạo của bản thân. Ngoài ra còn phù hợp để học các chức nghiệp như đan sư, khí sư, phù sư....”
“ Con mẹ nó vậy có bảo tháp này chẳng phải chính là sở hữu cỗ máy hack thời gian tu hành hay sao? Ở trong đó một năm bằng kẻ bên ngoài cố gắng trăm năm.” Chu Cương Liệt phấn khởi cười rộng cả miệng, bảo bối này cực kì tốt cả cho hắn lẫn những người thân thiết bên cạnh, bớt đi thời gian tiềm tu, lại có được hoàn cảnh phát triển tốt nhất, sau này nếu dùng nó huấn luyện ra một đám thủ hạ thân tín mạnh mẽ thì còn gì tuyệt vời hơn?
Hắn gấp gáp không đợi được vội lấy ra quan sát, cũng âm thầm dùng bí ẩn hộ thân tránh để người khác cảm nhận được khí tức pháp bảo Chuẩn Thánh. Sau khi đã nhận chủ xong hắn coi như hoàn toàn nắm rõ toàn bộ công năng của toà bảo tháp này, không ngớt lời trầm trồ khen ngợi.
“ Quả nhiên là đồ tốt, phải thử xem mới được.”
Chu Cương Liệt lẩm bẩm đọc chú ngữ, tiếp sau đó hắn như hoàn toàn biến mất khỏi nơi này, bảo tháp cũng tự thu nhỏ như một hạt bụi rơi xuống cạnh gốc đào....
0 bình luận