Chương 500: Bái sư

Chu Cương Liệt đã từng suy tính qua, vị Bồ Đề tổ sư này luôn cảnh cáo đồ đệ xuất ngoại không được nhắc tới mình, ông ấy hẳn là có thủ đoạn thôi diễn bói toán nhìn thấu một góc tương lai, cái chết của Tư Không Trọng Kiều có lẽ sẽ không qua mắt được ông ta bởi vậy hắn thẳng thắn nhận hết mọi chuyện. Và hắn đã lựa chọn đúng, Bồ Đề tổ sư nghiêm khắc và có vẻ lãnh khốc vô tình nhưng cũng không phải người bao che mù quáng, kẻ nên chết đã chết, ông ta đối với hắn không truy cứu gì thêm. Chỉ là hắn chưa hiểu tại sao vị tổ sư này đối với việc đệ tử tiết lộ danh tính bản thân lại làm căng đến như vậy, sẵn sàng tự mình thanh lý môn hộ nếu họ vi phạm, ông ta không muốn ai biết đến sự tồn tại của mình hay sao? “ E hèm, tinh chủ, ngươi đã đến được đây thì xem như hai chúng ta có duyên. Lão phu sẽ nhận ngươi làm đệ tử.” Bồ Đề hướng về Chu Cương Liệt nhẹ giọng nói. “ A, đệ tử ra mắt sư phụ...” Hắn mừng rỡ vội vàng quỳ thụp xuống định bái lạy nhưng bị một lực đạo vô hình ngăn cản lại. “ Từ từ chớ vội, ta chưa nói xong. Muốn thành đệ tử của ta cần thoả mãn những điều kiện sau đây. Thứ nhất suốt quá trình tu hành nếu chưa có sự cho phép tuyệt đối không rời khỏi tịnh thổ nửa bước. Thứ hai tôn sư trọng bạn, không cần biết ngươi bên ngoài là Tinh chủ hàng thế cao quý bậc nào, đã vào sư môn của ta thì phải chấp nhận theo quy chế, nếu kiêu ngạo tự mãn sẽ bị trừng phạt. Thứ ba cũng giống như bao nhiêu người khác, ta không cần biết sau này ngươi trở thành một vị chính thần tạo phúc cho bá tánh hay là ác ma hoạ loạn thiên hạ, đã rời khỏi tịnh thổ cấm không được nhận là đệ tử của ta... Còn điều cuối cùng, hai nữ quyến ngươi mang theo không thể ở lại nơi này, nếu ngươi chấp nhận bái sư ta sẽ xoá kí ức của họ rồi trục xuất khỏi nơi đây, chỉ giữ mình ngươi mà thôi.” Vẻ mặt Chu Cương Liệt cứng đơ lại, nụ cười trên môi chợt tắt, ba điều kiện đầu tiên rất dễ dàng, hắn có thể chấp nhận ngay không cần suy xét, nhưng... bảo hắn tách xa hai nương tử của mình... “ Mong tổ sư suy xét rộng lòng tiếp nhận, các nàng cùng ta gắn bó như keo sơn không thể nào chia cắt.” Hắn cúi đầu khẩn thiết van nài. “ Hừm, người cầu đạo chính là phải xuất gia từ bỏ tất cả vướng bận phàm tục, ngươi thân là Tinh Chủ mới xuống trần đã dây vào ái dục không dứt ra được làm sao có thể tu thành chính quả?” Bồ Đề tổ sư hơi nhíu mày không vui chất vấn. “ Tổ sư, cái ta tu là thiên địa hữu tình, không phải thái thượng vong tình, ta không muốn biến bản thân trở thành những tên thần tiên lúc nào cũng mặt trơ như thớt vô dục vô cầu, cả Thiên Đế cũng sẽ có Thiên Hậu của riêng mình thì sao ta có thể vì theo đuổi đại đạo mà làm trái với bản tâm vứt bỏ các nàng cơ chứ?” Chu Cương Liệt đứng thẳng lưng hùng hồn nêu ra chính kiến. “ Nếu như tổ sư không thể tiếp nhận các nàng, vậy thì xem như chúng ta vô duyên, người hãy xoá cả kí ức của ta để phu thê cùng rời khỏi.” Bồ Đề tổ sư yên lặng quan sát nam nhân hàm hậu ngay thẳng trước mặt, Chu Cương Liệt cũng nhìn lại ông ta không chút chột dạ né tránh nào, nếu thực sự Tiểu Thiện và Lạc Thủy không thể ở lại thì hắn cũng sẽ ra đi, tự tìm con đường khác tầm đạo. Đám đệ tử xung quanh lại tiếp tục nhỏ to bàn tán, nếu người họ Chu này bái sư thì chính là tiểu sư đệ của họ, ừm, tính cách còn rất lớn, không chịu nhún nhường, có tình có nghĩa, ấn tượng về Chu Cương Liệt trong mắt họ dần cải thiện hơn. “ Tiểu đồng, gọi hai nữ tử kia vào đây.” Bồ Đề tổ sư chỉ thở dài ra lệnh, đứa nhỏ đứng hầu bên cạnh vội vâng dạ rồi chạy ra ngoài, nửa phút sau đã dẫn tới hai cô gái xinh đẹp tựa tiên thiên. Mấy tên nam tử đồ đệ tuy ở tịnh thổ mấy trăm năm chưa ra ngoài đã lâu mới thấy nữ nhân mà còn xinh đẹp như vậy nhưng tuyệt nhiên không có kẻ nào dám dùng ánh mắt mê luyến hay dâm tục với các nàng, toàn bộ chỉ là hiếu kì cùng thưởng thức chứng tỏ Bồ Đề tổ sư dạy dỗ rất nghiêm, người nào cũng đều đạo đức ngời ngời. “ Tham kiến tổ sư.” Các nàng đồng thanh cúi đầu nhẹ giọng đầy đủ lễ tiết, thể hiện bản thân là nữ nhân gia giáo không để phu quân mất mặt. Chu Cương Liệt tiến tới nắm lấy bàn tay của các nàng đứng hiên ngang giữa chính điện. “ Tổ sư, nếu nơi đây không thể chứa được ba phu phụ chúng ta, vậy xin bây giờ hãy xoá kí ức trục xuất. Chúng ta không oán không trách.” Bồ Đề nheo mắt nhìn kĩ hai cô gái bên dưới, dung mạo hơn bất cứ tiên nga nào trên trời, tính tình đều hiền dịu, một nàng còn sở hữu thể chất hiếm có, còn nàng kia... Khi nhìn tới Tiểu Thiện, Bồ Đề tổ sư bỗng nhướng mày mở lớn con ngươi, bộ dáng nghiêm nghị chợt thất thố đến suýt đánh rơi cả phất trần làm tiểu đồng và mấy đệ tử khác đều âm thầm khó hiểu, một cái nữ tử phàm nhân làm sao khiến sư phụ bất ngờ như vậy. “ Ừm, khụ khụ...” biết mình vừa rồi hơi mất phong phạm khiến mặt già của ông ta hơi đỏ vội ho khan điều chỉnh cảm xúc sau đó từ đôi mắt cổ lão phát ra hào quang vàng chói. Không biết Bồ Đề tổ sư đã dùng pháp thuật gì khiến xung quanh cả ba người đều xuất hiện từng luồng ánh kim dày đặc, bên trong còn vang lên từng hồi ngâm tụng. Chu Cương Liệt đổ mồ hôi, phen này có lẽ ông ấy thực sự không chấp nhận cho họ ở lại nên muốn xoá đi toàn bộ kí ức sau đó sẽ trục xuất khỏi tịnh thổ, tốn bao nhiêu năm mới tìm đến đây không ngờ thành công cốc, thật đáng tiếc a. Nhưng hắn chờ hồi lâu vẫn chưa thấy có gì khác lạ, những luồng ánh kim kia phiêu phù trong không trung rồi lại nhập vào trong cơ thể ba người, không có dị biến khác xảy ra. “ Tổ sư, đây là...?” hắn nhíu mày khó hiểu. “ Thứ vừa rồi chính là hiện thân của niệm lực chúng sinh, hay còn gọi công đức chi lực. Xem ra thời gian vừa qua các ngươi hành thiện tích đức không ít.” Bồ Đề nhàn nhạt đáp lời. “ A, ra vậy, là nương tử của vãn bối, nàng là người Tây Hải, vốn tính thiện lương luôn thương xót cho bách tính lầm than, ta cũng là bị ảnh hưởng từ nàng ấy, khắp nơi cùng hai nương tử tạo phúc, cứu khổ cứu nạn nên mới hưởng chút công đức chúng sinh.” Chu Cương Liệt đẩy Tiểu Thiện về phía trước, nàng cũng chỉ khẽ cười nhẹ cúi đầu thẹn thùng. “ Nếu lão phu đoán không lầm, năm trước Tây Hải quần tinh đảo loạn suýt bị hủy diệt chính là do ngươi gây ra nhỉ?” Lão đạo nhìn chằm chằm hắn chất vấn. “ Ầy, chuyện này nói ra thực hổ thẹn, chính là lúc đó đang giao chiến với Tư Không Trọng Kiều kia, hắn không nói võ đức ra tay với hai thê tử của vãn bối khiến tà tính hỗn loạn trong tâm bộc phát mất kiểm soát, may mắn các nàng phúc lớn mạng lớn đã thoát một kiếp nên cảnh tỉnh được vãn bối kịp thu lại thần thông, nếu không e là giờ này đã bị Thiên Đình mang đi xử quyết rồi.” Hắn thở dài kể lại tường tận sự việc. “ Ngươi cũng đã tự thể nghiệm qua rồi vì sao vẫn còn cố chấp như vậy? Đối với người trọng tình cảm như ngươi giữ các nữ tử này bên cạnh sẽ chính là điểm yếu chí mạng, nếu kẻ thù nhắm vào họ để gây sức ép thì ngươi phải làm sao đây? Không lẽ mỗi lần đều sẽ mất lý trí muốn đồ sát cả thiên hạ?” Bồ Đề tổ sư nghiêm trọng đưa ra nghi vấn. Tiểu Thiện cùng Lạc Thủy nghe lão đạo kia nói thì khẽ nhìn qua nhau cắn môi ái ngại trầm tư, các nàng quả thực đang là gánh nặng đối với phu quân. “ Không, các nàng ấy không phải điểm yếu, mà là bảo bối trời cao ban xuống, nếu không có hai thê tử kề cận thì vãn bối đã sớm mất đi phần thiện lương trong con người rồi, các nàng là điểm mấu chốt để cân bằng sự hỗn loạn của ta.” Hai vị nương tử mặt trầm như nước, khoé mắt rơm rớm lệ quang vì xúc động, người đàn ông cao lớn đầy bản lĩnh ấy vẫn là chỗ dựa vững chãi cho các nàng, hắn không hề xem hai nàng là gánh nặng, họ sinh ra là để dành cho nhau. Bồ Đề tổ sư trầm ngâm một lát sau đó thở dài đứng dậy khẽ phẩy phất trần ôn tồn nói. “ Ừm, thôi được rồi, nếu ngươi đã cố chấp như vậy lão phu cũng không nỡ chia rẽ uyên ương, đạo gia ta cũng không cấm đoán chuyện tình cảm đạo lữ, ta sẽ cho phép hai nữ tử này ở lại, dù sao thì chắc các nàng cũng không thể kéo chân sau của ngươi được.” “ Thật... thật sao tổ sư?” Chu Cương Liệt mắt sáng lên mừng rỡ khôn xiết, hắn không mảy may để ý vế sau câu nói của Bồ Đề, đúng, các nàng làm sao có thể là trở ngại của hắn được. “ Ngươi tên gì?” Lão đạo không để ý đến hắn mà quay qua nhìn cô nàng mang nét đẹp á âu ngây thơ kia. “ Tiểu nữ tên Lạc Thủy, tạ ơn tổ sư đã rộng lòng.” Nàng cúi đầu cung kính. “ Ừm, tư chất rất xuất chúng, là hạt mầm tốt để theo Thần đạo, nếu đã ở đây vậy thì cũng nhận ngươi làm đệ tử một thể đi.” Lạc Thủy kinh ngạc quay qua phu quân thấy hắn cười toe toét gật đầu ra hiệu liền cũng tươi tắn chấp nhận. Hai người sau đó cùng một chỗ khấu đầu bái lạy chính thức trở thành đệ tử của Bồ Đề tổ sư. Lão đạo mặt mũi hồng hào khẽ mỉm cười hài lòng, ánh mắt nhìn về Tiểu Thiện đang đứng vỗ tay tràn đầy phức tạp. “ Ài, đoạn nghiệt duyên này là do ngươi tự mình kết lấy, tương lai đừng tìm lão phu gây phiền phức là được.” Bồ Đề lẩm bẩm tự nhủ.
0 bình luận
aaa