Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 497: Thái Âm Tinh Quân
Bên ngoài ba mươi ba tầng trời là một vùng không gian rộng lớn không thấy bến bờ, từng viên tinh tú lơ lửng xoay vần. Một dòng sông lớn bắc ngang qua tinh không, chẳng biết đầu nguồn ở đâu, lại cũng không hề rõ hạ lưu là nơi nào, bụi sao lấp lánh tụ lại với nhau tạo thành một dải màu sáng rực trải lên trên mặt sông, đây chính là Ngân Hà trong truyền thuyết.
Toạ lạc tại một chỗ rộng lớn kế bên Ngân Hà là một viên tinh cầu toả ánh sáng dịu nhẹ, từ phía ngoài có thể thấy rõ từng dãy kiến trúc đình đài làm hoàn toàn bằng ngọc thạch và thủy tinh, xung quanh có rừng cây, vườn hoa, dược điền, chim thú đều đầy đủ, còn có thỏ trắng chạy nhảy khắp nơi.
Chính giữa những lầu các nguy nga kia, trên 108 bậc thang cẩm thạch là một toà cung điện tinh xảo đến khiến người ta hoa mắt, tường vàng, ngói bạc, cột trụ kim cương, lát gạch thủy tinh, độ xa xỉ không sao kể xiết. Ngoài đại môn khắc lấy ba chữ Quảng Hàn Cung.
Trên những dãy hành lang trang trí toàn hoa thơm cỏ lạ, vải vóc thượng phẩm, một vài tiên nữ váy áo tung bay tới lui bận rộn với công việc của mình, các nàng ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp không tì vết, khí chất nhẹ nhàng phiêu đãng không chút dính bụi trần.
Ở ngay chính điện lại đang có một nữ tử ngồi yên nhắm mắt đả toạ. Nhan sắc của nàng chỉ sợ chỉ nhìn một lần liền khiến nam nhân điên đảo thần hồn thậm chí nguyện chết dưới váy giai nhân.
Làn da trắng mịn, mái tóc bạch kim xoã ra phía sau với đuôi tóc lấp lánh kim sa như dãi ngân hà ngoài kia, mày liễu mi cong dài, đôi mắt khép hờ, mũi quỳnh thon gọn, cánh môi trái tim không son tự đỏ. Giữa mi tâm tô điểm một viên hồng thạch, phía sau đầu treo lấy luân bàn hình nguyệt quang chói sáng tôn lên nét thần thánh khó ai dám mạo phạm.
Nữ nhân tiên giới quả nhiên cách ăn mặc thoáng hơn phàm giai rất nhiều. Nàng khoác trên thân một bộ tiên y thuần trắng với dải lụa tiên quấn quanh thân phiêu phù càng tô điểm cho khí chất bức nhân cao quý. Tay áo mỏng manh đến độ nhìn thấy cả da thịt bên trong, ngực áo chỉ che hơn non nửa hai bầu sữa tròn căng, cái khe rãnh như vực sâu hút hồn bất cứ nam tử nào nhìn vào. Phía sau khoét rỗng để lộ tấm lưng trần, tư thế ngồi làm cặp mông dán lên bồ đoàn có phần mập mạp núng nính. Váy xẻ tà thêu hình vân nguyệt tùng bách đưa ra đôi chân trần thon dài không chút tì vết.
Nàng sở hữu một nét đẹp tôn quý kiêu sa khiến bất kì cô gái phàm giai nào được xưng tụng là tiên tử đều sẽ hổ thẹn. Như một mĩ nhân không chân thật bước ra từ tranh vẽ, đây mới là tiên chân chính, lãnh diễm như sương, không nhuốm bụi trần, thánh khiết tuyệt luân.
Kế bên nàng nằm lấy một con thỏ nhỏ với bộ lông trắng muốt, nó an tường nhắm mắt ngủ say.
Vào thời khắc này, nàng bỗng thấy cơ thể xuất hiện dị động, giữa hai chân đã hoàn toàn trống trơn không cảm nhận được sự tồn tại của mảnh vải che chắn khu tư mật nữa. Đôi mày lá liễu khẽ nhăn, bờ mi màu bạch kim run run sau đó mở choàng ra. Mị nhãn chớp động như thu hết toàn bộ tinh hà vào nơi đáy mắt khẽ liếc một vòng, khí thế bức nhân từ thể nội tràn ra.
“ Mất rồi! Ai???”
Đây là câu hỏi mà nàng tự quát lên trong đầu chứ không thể thốt ra, toàn bộ Nguyệt Cung như rung chuyển, các tiên nữ bên ngoài đều sợ hãi quỳ gối, con thỏ trắng nằm kế bên cũng giật mình thức giấc đưa đôi mắt tròn xoe thập phần linh tính nhìn chủ nhân của mình.
Thần thức của nàng lan toả bao phủ toàn bộ tinh cầu rồi khuếch đại cả ra những khu vực xung quanh sông Ngân Hà khiến quần tinh chớp động.
Trên Lăng Tiêu Bảo Điện, Thiên Đế đang nhắm mắt dưỡng thần cũng chợt giật mình ngước nhìn lên, râu hơi run run trầm giọng tự nghĩ.
“ Chuyện gì lại có thể khiến nàng ta động nộ như vậy? Dạo này thật nhiều vấn đề a, sơ hở lại có tinh chủ khuấy động phong vân.”
Nữ tử lãnh diễm lạnh lùng dùng khí tức lùng sục khắp tất cả các ngõ ngách muốn kiếm cho ra kẻ dám cả gan mạo phạm mình nhưng để nàng thất vọng, không hề có bất kì tồn tại khác lạ nào.
Nàng khó hiểu thu hồi thần thức, mặt đẹp vẫn bảo trì lạnh băng, môi khẽ cắn tự lẩm bẩm.
“ Là người nào có thủ đoạn thoát thân tốt như vậy? Đế cấp? Hay là Thánh Nhân? Không, làm sao những kẻ thân phận vô thượng đó lại làm ra hành vi bỉ ổi này được? Rốt cuộc là ai a...”
Nàng buông một tiếng thở dài sau đó Nguyệt Cung lại lâm vào yên tĩnh, chuyện hôm nay xảy ra nhất định không thể cho bất cứ ai biết, với thân phận của nàng để lọt chuyện này ra ngoài e sẽ gặp điều tiếng dị nghị, hừm, nếu để nàng bắt được tên dâm tặc đó nhất định tự mình lột da rút xương khiến hắn chịu nỗi đau vạn kiếp bất phục không thể luân hồi.
Mà bên dưới hạ giới, Chu Cương Liệt lúc này đang dở khóc dở cười không biết nên vui hay buồn với món đồ cầm trên tay. Một cái quần lót lọt khe nhỏ xíu mỏng như cánh ve có thể dễ dàng nhìn xuyên thấu, miếng vải dưới đáy chỉ rộng độ gần ba ngón tay vẫn còn dính một chút nước nhờn ươn ướt.
“ Con mẹ nó nữ thần trên trời toàn là loại hàng cực phẩm gì, từ Thiên Hậu đến Tinh Quân mặc những thứ đồ lót gợi dục này?” hắn đang hoài nghi có phải trên kia các tiên nữ đều là khiêu dâm mát mẻ như thế? Chẳng nhẽ Thiên Đình sớm đã bị kẻ trên ngai cao kia biến thành nơi sắc dục ngập tràn?
“ Hứ, thần nữ tiên nga cách ăn mặc tất nhiên khác với nữ nhân hạ giới rồi. Chẳng phải kí chủ thường hay rao giảng cái gì mà đã tu tiên liền siêu thoát khỏi phàm tục tự do tự tại bỏ qua những quan niệm cố hữu về đạo đức nhân sinh. Tiên giới chính là có một phần đúng như ngài nói vậy đó, họ phóng khoáng nhưng không dễ dãi, đừng thấy ăn mặc thiếu vải liền trêu ghẹo.” Yêu Dục bĩu môi chê bai hắn một tràng.
“ Ừm, có lý.” Chu Cương Liệt không thắc mắc nữa, hắn đưa cái quần lót bé xíu lên hít hít ngửi ngửi rồi còn liếm lấy dâm dịch còn sót lại bên trên. Đã mất công chờ sáu tháng để triệu hoán ra một cái quần lót vậy thì phải tận dụng triệt để, tương lai hắn sẽ có cả một bộ sưu tập nội y của tiên nữ Thiên Đình.
“ Ừm, mùi vị này, đúng là cái lồn cấp độ thần tiên a, vừa thơm còn rất đặc biệt, chỉ liếm chút nước liền khiến chân khí trong người ta dồi dào thêm một phần.”
“ Phu quân... chàng đang làm cái gì đó?” Hắn mải mê theo đuổi tơ tưởng tới chủ nhân của cái quần lót tuyệt phẩm mà quên mất tiểu nương tử đang ở phía sau ngó nghiêng.
“ Chàng... cái thứ trên tay chàng là gì hả? Mau khai ra, chàng trộm đồ lót của ai? Đồ biến thái bệnh hoạn dâm tặc... có bọn thiếp chưa đủ sao? Người ta có cấm chàng tìm phụ nữ đâu, sao lại còn len lén ngửi liếm nội y? Hứ, nhìn kiểu dáng quần lót gợi cảm như vậy chắc chắn chủ nhân của nó cũng là một con kĩ nữ rẻ tiền nào đó có phải hay không?”
Đứng trước màn hỏi cung của cô vợ vốn hiền lành nay lại hung hăng như cọp cái làm Chu Cương Liệt cười khổ không thôi, nàng còn ra sức đánh, ngắt nhéo, cắn, nhổ râu hành hạ khiến hắn bất lực cố thủ giải thích.
“ Ôi ôi cho ta xin, đây là quần lót của Thái Âm Tinh Quân đó, không phải phàm vật đâu.”
“ Thái Âm Tinh Quân là ai? Thần tiên sao có thể ăn vận như đĩ điếm thế được? Sao chàng lại có quần lót của cô ta?” Tiểu Thiện vẫn không buông tha bức cung hắn mặc cho Lạc Thủy kế bên can gián.
“ Úi da, thần tiên trên trời đều ăn vận phóng khoáng như thế đó, họ không màng đến ánh nhìn thế tục đâu, ta cũng là người trên trời, vô tình đạt được vật này mà thôi, đừng cắn...ui ui...” Chu Cương Liệt cũng không thể giải thích tường tận chuyện hệ thống lột quần lót Thái Âm Tinh Quân làm quà cho hắn bèn bịa chuyện lấp liếm.
Nói rồi hắn thu giữ cái quần lót kia vào nhẫn trữ vật sau đó lại sử dụng át chủ bài dỗ dành tiểu nương tử, nhưng khi hắn chu môi định hôn thì nàng lập tức vung tay cho ngay một tát vào mồm đầy ghét bỏ.
“ Hứ, mới ngửi liếm quần lót còn muốn hôn thiếp, đừng có hòng.”
Cứ thế hắn bị Tiểu Thiện giận dỗi suốt nửa canh giờ, chỉ khi đã tẩy rửa bản thân sạch hết mùi lại đè nàng ra làm thêm một hiệp thì nàng mới nguôi ngoai tha thứ.
Hơn nửa tháng sau, Chu Cương Liệt ở một dãy sơn lĩnh hoang sơ cổ lão lùng sục tới lui rất lâu, hắn bay lên cao nhìn bao quát hoàn cảnh chung quanh sau đó gãi đầu gãi tai hoang mang khó hiểu.
“ Kì lạ thật, theo đúng chỉ dẫn thì chính là nơi này rồi, tại sao không thấy?”
Mấy ngày trước hắn vô tình cứu một nữ tu sĩ xinh đẹp thoát khỏi kẻ thù truy sát, sau đó còn cùng nàng mặn mà ái ân một đêm, cho nàng vài cơ duyên nhỏ cuối cùng cũng hỏi ra được vị trí của núi Linh Đài Phương Thốn.
Hắn mừng rỡ lập tức theo lời nàng kia đi tới đây, quả thực nếu không phải người bản địa sẽ không thể biết được chỗ này gọi là Linh Đài Phương Thốn, nó quá hoang vu, nằm tuốt tận trong các dãy sơn mạch như ẩn khỏi thế gian.
Nhưng hắn ở đây tìm tới lui đã nửa ngày còn không thấy lấy một bóng người. Theo những gì đọc được từ kí ức của tên Tư Không Trọng Kiều kia thì trên núi có Tà Nguyệt Tam Tinh Động chính là đạo môn của Bồ Đề tổ sư, cơ mà ở đây chẳng có cái động nào cả.
“ Kí chủ chớ có hấp tấp, cấp bậc của Bồ Đề tổ sư rất cao thâm, ông ấy có thể dễ dàng cho ẩn đi những thứ không muốn người khác thấy, thậm chí khả năng cao đạo môn kia là nằm trong một vùng tiểu thế giới do ông ta tạo lập cách biệt với bên ngoài, cần hữu duyên mới gặp được.” Yêu Dục xuất hiện trấn an hắn.
“ Vậy phải làm thế nào bây giờ?” Chu Cương Liệt nhíu mày xoa hàm râu tự ngẫm nghĩ, đúng là cao nhân sẽ có tính cách của cao nhân, không thể đoán được, xa tận chân trời gần ngay trước mắt.
Đêm đó, hắn cùng hai cô vợ cứ vậy nhóm lửa trại dựng lều nghỉ luôn trong rừng, hắn bắt được hai con gà béo mập nướng lên thơm phức cùng Lạc Thủy thưởng thức, riêng Tiểu Thiện vốn ăn uống thanh đạm nên hắn chuẩn bị riêng cho nàng hoa quả cùng đồ chay mua từ trước. Vì đây là chốn có cao nhân toạ trấn nên hắn không dám làm chuyện ái ân sợ khiến Bồ Đề tổ sư ở nơi nào đó đang quan sát, ăn xong cả ba liền cùng ôm nhau nghiêm túc ngủ.
Đêm đã dần khuya, mọi vật dần chìm trong tĩnh lặng chỉ còn tiếng côn trùng kêu rả rích, trên đỉnh núi một bóng hình cổ lão một thân từ quần áo tới râu tóc đều bạc trắng ngồi xếp bằng đưa ánh mắt tang thương nhìn về phía lửa trại dưới kia thật lâu sau đó để lại một thanh âm thở dài bay trong gió rồi biến mất.
“ Tinh Chủ tìm đến cửa, hỗn loạn đã giáng xuống phàm trần, là phúc thì không phải hoạ, là hoạ thì không tránh được, thôi thì xem như duyên số đã đến....”
0 bình luận