“Đây là mơ ư?” Ông không nhịn được lẩm bẩm. “Sao ạ?” Nghe được tiếng lẩm bẩm của ba, Hiểu Nhu còn tưởng ba đang dặn cô cái gì. Nhưng giọng nói của ông ấy quá nhỏ, cô còn chưa nghe rõ, không thể làm gì khác hơn là đứng thẳng người tiến về phía trước, kề sát lỗ tai vào bên miệng ba lắng nghe: “Ba nói gì cơ?” Thế nhưng Trần Tuấn Sinh lại không nói gì thêm. Ông đưa tay ôm chặt lấy Hiểu Nhu, đầu vừa ngẩng lên đã hôn thẳng tới cái miệng nhỏ nhắn...