Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 493: Tiếp tục lên đường
Thời gian thấm thoát trôi qua mười ngày, đêm đã về khuya, Chu Cương Liệt nằm trên giường êm ái nhắm mắt tận hưởng nữ tử bên dưới đang nhấp nhổm hạ thân trong tư thế cưỡi ngựa, nàng có một mái tóc dài màu xám khói, thân hình lồi lõm mạn điệu, vẻ mặt đê mê tràn đầy mị hoặc. Không ai khác ngoài Liễu Như Yên, đệ nhất mĩ nhân Nam Hải cũng là tình nô của hắn.
Nhìn căn phòng lúc này trên giường tới dưới sàn đầy dấu dâm dịch cộng với cái bụng hơi nhô lên liền biết hai người đã cùng nhau phiên vân vũ khúc không biết bao lâu rồi.
“ Ứ... thiếp ra nữa rồi... A... dù có cho bao nhiêu cặc đút vào cũng không bằng ba cái dương vật của chủ nhân... ôi thiếp nghiện chúng mất...a...”
Chu Cương Liệt cũng không giữ lại gồng mình xuất tinh vào sâu trong tử cung nàng, hai người thở dốc nằm vật ra giường ôm lấy nhau.
“ Mai ta sẽ rời đi, nàng có dự định gì không?” hắn vân vê lọn tóc màu xám khói của nàng hỏi.
“ Hức...a... sớm như vậy? Ôi chủ nhân đi thì lấy ai lấp đầy chỗ trống trong tâm hồn mong manh của thiếp đây.” Liễu Như Yên rũ đôi mi buồn bã như chực khóc.
“ Haha, chỉ sợ là không có ai lấp đầy được cái lồn thiên hạ này thì có, dâm nữ.” Hắn cười đưa tay liền bứt lấy mấy sợi lông mu của nàng đem cất vào trong túi gấm.
“ Chủ nhân giữ lông lồn người ta làm gì?” nàng nheo mắt tò mò.
“ Làm kỉ niệm thôi, mỗi khi nhớ tới nàng liền lấy ra liếm mấy cái, haha.” Chu Cương Liệt cười vang cất kĩ túi gấm.
“ Ây nha, chủ nhân rời đi thì thiếp cũng chỉ có thể ở lại đây tiếp tục làm kĩ nữ thôi, tuy Thăng Phú Đan đã phục dụng rồi nhưng cũng không phải liền lập tức phi thăng thành tiên ngay được, ít nhất cũng cần thêm mấy mươi năm tu hành ngộ đạo, trước tiên cứ chơi cho thoả thích đã, vài năm sau lại về Tiên Hà Tông bế quan tiềm tu, ôi, đến lúc đó thân thể dâm dật của người ta tràn đầy tịch mịch đành phải kiếm vài chục nam nhân an ủi.” Liễu Như Yên xoa xoa gò mu của mình kể lể đáng thương.
“ Vậy là sướng nhất nàng rồi còn giở giọng sầu thảm gì nữa, nghe ta dặn, nàng có thể tự do làm bất cứ việc gì, đi bất cứ nơi đâu, chỉ cần khi thành tiên rồi liền giúp ta để mắt quan tâm đám người ở Tây Hải một chút là được.”
“ Ân, thiếp biết rồi, dù có thành tiên thì ở đây người ta vẫn mãi mãi là kĩ nữ, thiếp không có thượng đẳng khinh miệt phàm giai như tên ngốc Tư Không Trọng Kiều kia đâu. Cặc mấy gã đàn ông phàm nhân chơi sướng muốn chết ai mà nỡ coi thường họ chứ.”
Nghe nàng nói với giọng điệu dâm dật đó làm Chu Cương Liệt rất an tâm, tình nô này dù tâm cơ giả tạo nhưng đối với hắn luôn ngoan ngoãn vâng lời. Hai người tâm sự thêm chút nữa rồi lại tiếp tục hiệp mới, đêm nay hắn là dành riêng cho cô nàng tiên tử này.
Sáng sớm, trong sân viện đã đứng một đám người, Chu Cương Liệt dắt theo Tiểu Thiện cùng Lạc Thủy đi ra khỏi lầu các, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong có thể khởi hành bất cứ lúc nào.
Đoàn người đưa tiễn đến đầy đủ không thiếu ai, bốn gã nam tử bao gồm Lâm Vấn Thiên, Lâm Phàm, Lãnh Trường Phong, Bắc Cung Thượng. Còn lại là một bầy nữ nhân oanh yến xinh đẹp với những bộ váy áo tuyệt mĩ nhất, các nàng muốn cho vị chủ nhân sắp sửa chia xa kia thấy mình đẹp như thế nào.
Hà Vân Khánh, Hà Yên, Liễu Như Yên, Bắc Cung Nhược Giai, Lãnh Nhược Hy, Lâm Gia Tuệ, Lữ Huyên, Khổng Gia Linh đứng hàng đầu, đằng sau nữa là tất cả cô gái ở Kĩ Tiên Lầu từng được Chu Cương Liệt lâm hạnh qua. Các nàng ai nấy đều buồn rười rượi tràn ngập quyến luyến khi nghe vị chủ nhân như thần minh kia chuẩn bị đi.
Hắn tiến lên phía trước nhìn quanh một lượt những khuôn mặt thân quen sau đó cười hào sảng cất giọng oang oang nói.
“ Haha, các vị, cuộc vui nào rồi cũng sẽ có lúc tàn, thời gian vừa qua cảm tạ thịnh tình của mọi người đã tiếp đãi ta hết sức chu đáo, Chu mỗ sẽ không bao giờ quên.”
“ Tiền bối đừng như vậy, được kết giao với tiên nhân chính là phúc phần to lớn nhất của tất cả mọi người ở đây, ngài đã ban cho chúng ta bao nhiêu cơ duyên, giúp Tây Hải loại bỏ kẻ thù rắp tâm âm mưu chiến loạn, cứu ức vạn nhân mạng thoát khỏi cảnh máu chảy đầu rơi, Chu đại tiên ngài là phúc tinh của chúng ta a.” Lâm Vấn Thiên đại diện bước lên chắp tay cúi đầu nói.
“ Đúng vậy, những hành động của Chu tiên nhân không khác gì thần linh, sắp tới vãn bối còn định tạc tượng ghi danh lập nơi tế tự tôn ngài làm thượng thần hộ mệnh để vạn dân tế bái a.” Lãnh Trường Phong cũng tiếp lời, những người khác đều lên tiếng ủng hộ ca ngợi Chu Cương Liệt lên tận mây xanh.
“ Ôi, các ngươi thật làm ta ngại quá, thôi tùy vậy. Bây giờ ta liền phải lên đường, tương lai nhất định sẽ có một ngày quay lại thăm nơi đây cùng các ngươi cạn chén ngôn hoan ăn chơi xả giàn.” Hắn nói xong thì bên dưới chân xuất hiện ngũ sắc tường vân, tay vịn lấy eo hai nương tử dần dần bay lên.
“ Cung tiễn Chu đại tiên, chúc ngài lên đường bình an, chúng ta nhất định xây dựng Tây Hải thành một nơi người người đều an vui hưởng thụ.” Lâm Phàm thiếu niên một bầu nhiệt huyết nghiêm trang cúi đầu.
“ Cung tiễn Chu đại tiên!!!” mấy gã nam nhân cũng đồng loạt hành lễ, còn những nữ tử kia thì có một cách chào độc lạ hơn, các nàng lấy Liễu Như Yên đứng đầu đồng loạt tại chỗ trút hết xiêm y, từng bộ ngọc thể trắng tươi nõn nà trần truồng hướng về phía hắn mà lắc lư hẩy mạnh vú lồn như muốn cho người nam tử cao lớn kia khắc sâu hình ảnh thân thể mình.
“ Haha, hảo! Cáo từ!” hắn cười vang sảng khoái sau đó mây ngũ sắc liền vút mất tăm trên thiên không.
Nhóm người bên dưới vẫn im lặng hướng mắt dõi theo tới tận mấy phút sau, Liễu Như Yên hơi ủ rũ thở dài một tiếng.
“ Ôi, chủ nhân rốt cuộc đã rời đi, không biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại ngài ấy đây.”
“ Haha, Liễu tiên tử chớ nên u sầu, ta tin tiền bối một ngày nào đó sẽ trở về, chúng ta phải cùng nhau cố gắng giúp đỡ cho sứ mệnh biến thế gian thành thiên đường sắc dục của ngài ấy.” Lãnh Trường Phong tiến tới không chút ngại ngùng bóp đít Liễu Như Yên.
“ Đúng a, cần phải nỗ lực hơn nữa mới được, còn bây giờ, đi mở cửa kĩ viện kinh doanh thôi.” Hà Vân Khánh vỗ tay nói lớn, đám nữ tử đằng sau lập tức vâng dạ rồi theo nàng đi ra ngoài, gần hai trăm mĩ nhân không ai thèm mặc lại váy áo cứ trần truồng như vậy diễu hành khắp nửa toà thành làm rất nhiều nam nhân mê tít chạy theo.
“ Lâm Phàm ca ca, huynh nhìn gì vậy?” Bắc Cung Nhược Giai tiến tới quan tâm tình lang của mình.
“ Ầy, ta xem Chu tiền bối như sư phụ, giờ chia tay hơi xúc động mà thôi.” Thiếu niên cười nhạt vẫn dõi theo hướng Chu Cương Liệt rời đi.
“ Coi huynh kìa, nếu muốn nhanh chóng gặp lại chủ nhân thì hãy cố công tu hành, một ngày nào đó nhất định trên tiên lộ sẽ tìm thấy nhau thôi. Hôm nay muội có hẹn với Thiên Phần đó, huynh có muốn xem trực tiếp người ta địt muội thì phải nhanh lên.” Nàng nói xong liền nguẩy đít bỏ đi.
Lâm Phàm nghe mà cứng cả người sau đó thở dài một hơi cười nhạt đuổi theo, hắn không những muốn xem Thiên Phần địt nữ nhân của mình còn là muốn so tài với tên kia xem ai làm các nàng sướng hơn...
Ngoài trăm dặm, mây ngũ sắc tà tà bay trên bầu trời, Chu Cương Liệt lúc này đang bị Tiểu Thiện nắm râu đòi nhổ trụi.
“ Coi chàng đó, nợ ong bướm lung tung, tình nô xếp tới hàng mấy trăm người còn dâm đãng tới độ lột sạch giữa thanh thiên bạch nhật uốn éo gợi tình, đúng là một đám nữ nhân không biết xấu hổ.”
“ Úi úi, nàng đã nói sẽ không ghen cơ mà, haha, ta chẳng phải đã vứt lại hết mấy tình nô đó sau lưng chỉ mang mỗi hai cô vợ yêu thương nhất hay sao? Nàng đừng giận dỗi nữa, ta dù có trăm vạn bóng hồng cũng không ai thay thế được vị trí của nàng trong tim đâu.” Hắn nịnh bợ chu môi lên hôn tới, tuyệt chiêu dỗ ngọt mỗi lúc bị tiểu nương tử giận vẫn rất hiệu quả.
“ Phu quân, chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo vậy?” Lạc Thủy ngồi bên đùi còn lại vừa giúp hắn vuốt thẳng lại hàm râu vừa hỏi.
“ Đi du ngoạn, tiến về đại lục, không phải Tiểu Thiện nàng muốn cùng ta đi khắp nơi cứu nhân độ thế hay sao? Vậy thì bây giờ liền thực hiện.”
“ Oa, phu quân của thiếp là nhất, lên đường thôi.” Tiểu nương tử vỗ tay hoan hô, mây ngũ sắc lấy tốc độ không nhanh không chậm băng băng hướng về trung thổ...
0 bình luận