Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 485: Tiên nhân vong mạng
“ Nàng mau cầm lấy, tự tay tiễn hắn về thế giới bên kia đi.” Chu Cương Liệt đưa lưỡi dao cho Liễu Như Yên, hắn đã cẩn thận thu hồi khí tức của vật này lại tránh khiến nàng bị thương.
Nàng run run đưa hai tay nâng bảo vật lên, đây là lần đầu được trực tiếp tiếp xúc với pháp bảo tiên giai, quả nhiên gây cho người ta áp lực rất lớn.
Chu Cương Liệt ở phía sau điều chỉnh tư thế để hai chân nàng dạng rộng, ba con cặc kê vào đúng vị trí sau đó thô bạo mà hẩy hông đâm một cú lút cán.
“ Hiiii....á... chủ nhân... ưm... ôi trời... sâu quá, đầy quá... ngài địt vào tận tử cung thiếp rồi... a hô...á...”
Liễu Như Yên loạng choạng suýt làm rơi cả thanh thần binh trên tay, hai lỗ đồng thời bị trùng kích, âm hộ càng là nhận một lượt hai con cặc giáp công quả thực khiến nàng phê đến tận óc. Bao nhiêu suy nghĩ rối ren sợ hãi đều tan biến, ba con cặc địt vào đã tiếp cho nàng động lực cực lớn.
“ Tới, nàng lấy mạng hắn trong khi ta địt từ phía sau, để Tư Không tiên nhân của chúng ta trước khi chết vẫn được chiêm ngưỡng trọn vẹn cảnh nóng của cô gái hắn yêu thương nhất, xem như là ân huệ cuối cùng ta dành cho tên si tình như hắn đi, haha.” Chu Cương Liệt vừa kịch liệt vịn lấy hông nàng mà nhấp vừa đẩy Liễu Như Yên về phía trước.
“ Ưm... á... chủ nhân ngài thực là xấu xa... ôi... nhưng thiếp thích... á....” nàng chớp đôi mắt mị mị liếm môi đầy dâm đãng sau đó cũng theo nhịp mà bước tới gần kẻ đang bị trói trên cột kia.
“ Bạch bạch.... ót... bành bạch....”
Âm thanh da thịt va chạm theo nhịp nhanh dần đều như một hồi chuông báo tử với Tư Không Trọng Kiều, nhịp tim hắn tăng mạnh, cả người run rẩy, tuy đã đoán được kết cục của mình nhưng đứng trước cái chết đang từng bước đi đến thì ai có thể bình thản nổi.
“ Ôi.. Ưm... chủ nhân mạnh nữa đi... a...ha ư... cặc của ngài vẫn là số một trong lòng thiếp không ai thay thế nổi... ân... thiếp yêu nó, làm thiếp sướng hơn nữa đi...”
Hai người đã địt nhau tới cách Tư Không Trọng Kiều chưa tới một bước chân, Liễu Như Yên đưa tay bám lấy vai hắn làm điểm tựa, Trảm Tiên Phi Đao trên tay nàng toả ra sát khí lạnh như băng kề sát vào cổ hắn, mông vểnh về phía sau tận tình rên rỉ tiếp nhận ba cái dương căn trùng kích âm hộ cùng cúc huyệt.
Đứng trước một tiên tử như hoa như ngọc đang trần trụi lắc lư hai vú lại còn rên xiết đầy mị hoặc dâm dục như thế nhưng thằng em của Tư Không Trọng Kiều không ngẩng lên nổi, thanh bảo khí kia như tử thần chờ chực ngay trên cổ thì ai mà cửng cho được.
Liễu Như Yên còn cố ý trêu đùa sự sợ hãi của hắn, vừa tận tình hưởng thụ ái ân vừa cầm phi đao lướt tới lướt lui.
“ ô... Á... Trọng Kiều... thượng tiên, ưm... Như Yên thật không muốn ra tay với ngài, nhưng chủ nhân đã có lệnh ta buộc phải nghe theo... ô ô... ngài muốn ta đâm vào đâu đây? Tim? Hay đan điền? Hoặc một phát vào não hải? Á... ôi, nên cho ngài chết ngay lập tức hay cắt từng miếng thịt đây nhỉ?...ưm...hờ...”
“ AAAAA..... Yêu nữ, tiện nhân... Ngươi giỏi thì cho ta một nhát dứt khoát, đừng hành hạ tâm trí ta nữa...” Tư Không Trọng Kiều chịu không thấu hét to lên, bên dưới đũng quần vì quá sợ hãi mà són cả đái ra.
Đạo tâm cường giả của hắn đã nát, bây giờ ngay cả chút can đảm cuối cùng cũng bị triệt để tan vỡ rồi, hai con người trước mặt là một đôi ác ma chuyên lấy chuyện dày vò tâm lý người khác làm niềm vui.
“ Chủ nhân, thiếp nên đâm ở đâu đây...a...ưm....” Liễu Như Yên ngước mặt thăm dò ý kiến của Chu Cương Liệt.
“ Haha, ta cũng chán phải chứng kiến bộ mặt của tên ngốc này rồi, dứt khoát cho hắn một dao xuyên tim đi.” Chu Cương Liệt vừa cười vừa đẩy nhanh tốc độ dồn sức mà nắc.
“ Ô ô ô...á... vâng, á ngài địt bạo như vậy làm người ta nhũn cả sức lực rồi sao mà ra tay đây...á...ối đã quá... thiếp ra.... Trọng Kiều... xem này... Như Yên ra rồi... vĩnh biệt...nhé....ưm...ân....”
Chu Cương Liệt dồn sức dập mấy chục phát rồi ghìm sâu ba con cặc vào tận cùng, bìu dái giật giật bắn xối xả tinh hoa vào trong hai lỗ, Liễu Như Yên cũng đồng thời lên đỉnh, nàng kê mũi dao tới ngay vị trí trái tim của kẻ đối diện, lúc nàng đạt cực khoái cũng là khi tay nàng ra sức ấn mạnh.
Lưỡi phi đao sắt lẹm từng chém qua cả Đại La Kim Tiên nay lại dùng để xử lý một tên Chân Tiên hậu kỳ chẳng khác nào giết gà xài dao mổ trâu, nó nhanh chóng cắt qua vải áo xuyên thấu da thịt cuối cùng đâm một nhát chí mạng vào tim. Nhát đâm rất nhẹ nhàng như không hề chạm vào vật cản.
Chu Cương Liệt kéo Liễu Như Yên ra chăm chú quan sát Tư Không Trọng Kiều đang bị trói trên cột kia. Lưỡi phi đao vẫn ghim trên ngực hắn nhưng dường như tên này chưa cảm nhận được gì vẫn đang nhắm tịt mắt run rẩy.
“ Các ngươi còn chưa ra tay? Muốn hành hạ ta thêm như thế nào mới vừa lòng đ...ây.... hự...” hắn vẫn tưởng đôi cẩu nam nữ kia đùa giỡn với sự sợ hãi của mình nên cay cú mắng chửi, chỉ là chưa kịp nói hết câu bỗng cảm giác yết hầu hơi ngọt sau đó hộc một ngụm máu ra.
Tư Không Trọng Kiều trợn tròn mắt nhìn hai người trước mặt, Chu Cương Liệt ba con cặc vẫn chưa rút khỏi âm hộ và hậu môn của Liễu Như Yên, cả hai cũng đang trân trân quan sát biểu hiện của hắn.
Tên kia sau đó cúi đầu nhìn lên ngực mình, nơi đó một thanh phi đao lưỡi cong vẫn đang đâm sâu, hắn cảm nhận rõ hàn khí toả ra lạnh đến muốn đóng băng máu huyết, trái tim trong lồng ngực đang cố gắn đập, nhưng càng như vậy thì miệng hắn lại trào ra nhiều máu hơn.
“ Thu!” Chu Cương Liệt nâng hồ lô lên hô lớn, Trảm Tiên Phi Đao nghe lệnh chủ nhanh chóng xé mở lồng ngực của Tư Không Trọng Kiều phóng ra thu nhỏ về kích thước ban đầu rồi bay về trong hồ lô.
“ Hự... ọc...Aaaaa.... Các ngươi.... ta... ta... hận...a....” Tư Không Trọng Kiều cảm nhận rõ sinh cơ của mình đang trôi dần đến điểm cuối, thất khiếu của hắn đều có máu phun ra, lỗ hổng giữa ngực càng là huyết tương chảy thành vòi.
Hắn trợn mắt căm thù nhìn lấy hai kẻ mà mình hận nhất vẫn đang trong tư thế kết hợp ân ái, cuối cùng tắt thở, mắt vẫn không nhắm, một đời Chân Tiên cứ thế vong mạng.
“ Chết... chết rồi sao? Ôi...” Liễu Như Yên cắn môi ái ngại sau đó lại thở ra một hơi, xem như mọi chuyện đã kết thúc.
Chu Cương Liệt thì nheo mắt nhìn thật kĩ thân xác của Tư Không Trọng Kiều, sau đó rút cặc khỏi người Liễu Như Yên rồi bước lên trước đưa tay ra bắt vào khoảng không trước mặt hét lớn.
“ Còn muốn được siêu sinh? Đừng mơ tưởng! Hủy diệt hoàn toàn đi!!!”
“ Aaaa.... Chu Cương Liệt, ta hận ngươi, ta nguyền rủa ngươi....hận a.....”
Một luồng khói sương như vô hình vô ảnh lại phát ra tiếng rít gào ghê rợn cuối cùng tan biến trong không gian, thanh âm cũng im bặt.
Liễu Như Yên ngồi bệt dưới đất quan sát toàn bộ quá trình mà thầm toát mồ hôi, chủ nhân này quả thực tâm ngoan thủ lạt, đã là kẻ thù của hắn thì sẽ không có kết quả tốt. Hắn không những dày vò tinh thần, khiến Tư Không Trọng Kiều đau khổ bất lực, kế tiếp còn ra tay giết chết, thân xác bị tận dụng, cả linh hồn cũng không thể thoát khỏi để có cơ hội đầu thai. Nàng âm thầm cảm thán bản thân may mắn được làm tình nô của hắn, nếu không kết cục chắc cũng không khác gì tên kia.
Nhìn kẻ thù đã tiêu tán hoàn toàn vạn kiếp bất phục, Chu Cương Liệt âm thầm cười nhạt, cùng là Chân Tiên nên hắn hiểu rất rõ dù có chết về thân xác thì phần linh hồn của tiên nhân vẫn có thể tồn tại một khoảng thời gian, nếu để hắn tìm được cơ thể khác phù hợp để đoạt xác trọng sinh hoặc chọn xuống âm phủ đầu thai kiếp mới thì lại hời cho tên này quá. Diệt cỏ phải diệt tận gốc không để lại hậu hoạ, đó là tác phong làm việc của hắn.
Nhìn thấy nụ cười khát máu của Chu Cương Liệt đang nhìn về phía mình, Liễu Như Yên cảm thấy lạnh cả gáy vội bò cả tứ chi trên đất tới ôm lấy chân hắn, mặt nàng ngước lên với vẻ nhu thuận vô tội nhất sau đó ra sức hôn hít ngậm cặc hắn vào bú mút.
“ Thật ngoan...” hắn xoa đầu nàng hài lòng khen ngợi.
“ Chủ nhân thật là thần nhân mạnh mẽ anh tuấn, nhìn ngài uy vũ như vậy khiến thiếp rụng cả trứng rồi, chỉ muốn sinh cho ngài mấy đứa nhóc mập ú thôi. Thiếp hứa trọn đời sẽ là tình nô trung thành nhất của ngài, dù sau này đạt cơ duyên thành tiên đi nữa vẫn sẽ là con đĩ cấp độ tiên nhân mặc cho chủ nhân phân phó, tuyệt đối không hai lòng.”
Nàng giở giọng xu nịnh lấy lòng hắn, Chu Cương Liệt biết tỏng là nàng đang sợ hãi kết cục của Tư Không Trọng Kiều, nhưng thế càng tốt, dùng cái chết của tên kia thị uy với nàng, để sau khi độ kiếp thành tiên nàng cũng không dám có ý định quay lại trả thù đám người Lâm Vấn Thiên.
“ Tốt, chỉ cần nàng yên phận ngoan ngoãn thì cơ duyên sẽ không thiếu phần, bây giờ đi xử lý xác tên kia thôi nào.”
0 bình luận