Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 484: Giờ chết đã điểm
Sau khi nghe nàng kể mạch lạc mọi chuyện xong, Chu Cương Liệt gật gù hài lòng vỗ vào mông đít nàng một cái như khen ngợi.
“ Tốt, nàng thông minh lắm, haha. Đối với những kẻ si tình liếm cẩu như vậy rất dễ dàng để nắm bắt tâm lý. Hắn càng yêu nàng nhiều bao nhiêu đến khi chứng kiến bộ mặt dâm đãng đĩ điếm kia sẽ càng thất vọng mà sinh ra oán hận nhiều bấy nhiêu.
Nàng còn bồi cho hắn những đòn quá hiểm, nữ nhân mình tương kính như tân hơn hai trăm năm không dám mạo phạm chạm đến dù chỉ một ngón tay lại cùng mấy chục gã đàn ông mà hắn từng xem như sâu kiến thác loạn tập thể, địt nhau ngay trước mặt khiến hắn chỉ có thể bất lực ngồi nhìn. Haha, tên đó hẳn phải tuyệt vọng đến điên dại rồi.”
“ Ưm, thiếp đã giỏi như vậy chủ nhân không phải nên thưởng cho người ta sao, đến đây, dùng cả ba cặc địt thiếp đi, dù có ân ái với mấy mươi tên nam nhân cả ngày cũng không khiến thiếp thoả mãn như được làm với chủ nhân.” Liễu Như Yên đói khát khó nhịn dúi đầu vào háng hắn đòi hỏi.
“ Ừm, từ đã, ta tưởng phải mất vài ngày nữa nhưng nếu bây giờ Tư Không Trọng Kiều đã phế vậy thì sao không tranh thủ đêm nay giải quyết hắn luôn cho xong.” Chu Cương Liệt vuốt râu suy tính.
“ Chủ nhân tính xử lý hắn liền sao?” Nàng ngẩng đầu lên hỏi.
“ Ừm, ta cũng không định ngâm lâu nữa, nhổ bỏ hoàn toàn cái đinh này đi, thu hết lợi tức rồi ngày mai tập trung ăn chơi, ta đã cho người xây dựng xong kĩ viện rồi, một con đĩ hoàn hảo như nàng xứng đáng làm đệ nhất hoa khôi thanh lâu đó nha.” Hắn vuốt tóc nàng khen ngợi.
“ Ôi trời, thiếp thích lắm, vậy là có thể công khai làm đĩ rồi, chủ nhân thật hiểu ý người ta quá.” Nàng vui sướng nhào lên ôm hắn, đối với một kẻ cuồng dâm như nàng được chủ nhân cho phép chơi bất kì nam nhân nào là một niềm hạnh phúc lớn lao.
“ Tốt, giờ đi giải quyết tên đần kia thôi.” Chu Cương Liệt đứng dậy dắt theo nàng biến mất tại chỗ mặc kệ Liễu Như Yên vẫn đang trần trụi, một kẻ nghiện phô dâm như nàng loã lồ ra ngoài càng khiến tâm trí được kích thích hưng phấn hơn.
Viên cai ngục cùng đám tù phạm sau cả ngày bị Liễu Như Yên vắt sạch đã sớm hết đạn cạn tinh mệt mỏi rã rời mà ngủ say, Chu Cương Liệt cùng nàng lặng yên tiến vào ngục thất bên dưới không hề làm kinh động đến họ, hắn cẩn thận bố trí trận pháp ngăn cách mọi thứ xong liền đi tới trước phòng giam.
“ Khịt, chậc, chỗ này hôi quá, nàng với đám kia đúng là quá cuồng dâm hoang dại a, sao có thể để Tư Không tiên nhân của chúng ta ở cái nơi vừa chật chội lại bốc mùi này được.”
“ Hì hì, hơn năm chục gã đàn ông gian dâm một mình thiếp tất nhiên phải hoành tráng như vậy rồi, mùi cương dương này cũng không tệ lắm đâu nha.” Liễu Như Yên lại cảm thấy vô cùng hứng chí khi ngửi được vị tinh khí nồng đậm trong không gian chật hẹp này.
Hai người tiến tới đứng trước song sắt quan sát lấy thân ảnh tả tơi thảm hại đang ngồi rũ đầu xuống ở góc phòng giam. Tay chân hắn bị khoá chặt, quần áo bẩn thỉu, thân hình như gầy đi hẳn vài vòng, tóc tai rối bù đã bạc trắng hoàn toàn chỉ sau một đêm.
Tư Không Trọng Kiều nghe được thanh âm quen thuộc liền từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đã hoàn toàn mất đi vẻ tinh anh, khuôn mặt vốn tuấn lãng lấm lem dơ bẩn, hàm râu mọc dài bạc phơ.
Khi nhìn thấy kẻ tới là Chu Cương Liệt cùng Liễu Như Yên đang trần truồng không mảnh vải che thân thì hắn cũng không hề có chút biểu hiện tức giận gào thét như hôm qua nữa, tâm tình sớm đã chết lặng rồi.
“ Chu Cương Liệt, giết ta đi... ta muốn được chết một cách nhanh gọn, đừng hành hạ ta thêm nữa... van xin ngươi...” Hắn thì thào khó nhọc, ánh mắt mang theo sự thống khổ đau đớn.
Chu Cương Liệt tự mình mở cửa nhà giam bước vào quan sát tường tận bại tướng trước mặt sau đó vuốt râu hài lòng nói.
“ Chà, xem ra đạo tâm đã thực sự vỡ nát rồi, hắn hiện tại sống không bằng chết. Tư Không Trọng Kiều a, ngươi cũng có kết cục ngày hôm nay. Đây chính là cái giá mà ngươi phải trả khi khinh miệt chúng sinh phàm giai, dám ra tay với nương tử của ta, cảm giác khi thấy ta biến nữ nhân ngươi yêu nhất thành con đĩ rẻ tiền thế nào? Đau khổ? Bi ai? Bất lực? Thống hận? Haha, chính là như vậy đó, ngươi phải tận hưởng hết tất cả những cảm giác mà ta đã phải trải qua, nhưng ta có thể lật ngược tình thế, còn ngươi thì không có cơ hội đó.”
Hắn lẩm bẩm niệm chú ngữ giải khai bớt một số gông cùm rồi cách không nâng tên tù đồ kia dậy trói vào cột gỗ ở giữa phòng giam.
“ Chu Cương Liệt, ngươi đây mà là tác phong của một vị tinh chủ có mặt trong tiên ban Thiên Đình sao? Ngươi tà dâm độc ác làm hại đến người khác, ngươi là ma đầu đội lốt thần tiên. Ta nguyền rủa ngươi có ngày chết còn khó coi hơn ta, thiên đạo sẽ không dung một kẻ như ngươi đâu.”
Tư Không Trọng Kiều biết mình sắp chết, cũng biết gã tinh chủ này sẽ làm gì với thể xác của mình bởi vậy dồn hết chút khí lực gắt gao mắng chửi, hắn đã không còn có chút hi vọng nào sẽ giữ được mạng.
“ Ha, ngây thơ thật đó, ngươi nghĩ người trên tiên ban Thiên Đình sẽ chính nhân quân tử rộng lượng từ bi sẵn sàng xá tội cho ngươi có phải không? Lầm to, ta không phải Phật sống thánh thiện đến độ dại dột tha mạng cho kẻ như ngươi. Ma đầu? Cũng tốt, ta sẽ xem nó như một lời khen. Còn chuyện ngươi nguyền rủa ta bị Thiên Đạo không dung, haha, nói cho ngươi nghe, lão tử chính là con cưng của Thiên Đạo đấy.”
Chu Cương Liệt cười sảng khoái, hắn là đại diện của Thiên Đạo xuyên không đến đây để trở thành Giới Chủ, trên thân còn mang cả bản nguyên sắc dục thì làm gì có chuyện sẽ bị Thiên Đạo không dung. Hắn nhanh chóng trói tên kia trong tư thế đứng thẳng sau đó lùi lại thò tay khoác qua vai Liễu Như Yên bóp lấy vú thịt của nàng.
“ Chủ nhân, ngài còn gì phân phó thiếp sẽ làm ngay, hay là muốn làm một nháy ngay trước mặt tên ngốc này?” nàng tựa đầu vào ngực hắn nũng nịu.
“ Ta để vinh dự lớn nhất lại cho nàng đó, chính tay nàng sẽ kết liễu cuộc đời hắn.” Chu Cương Liệt cười gằn tà đạo.
Liễu Như Yên khẽ run lên một cái ngước mắt nhìn như muốn xác nhận mình có nghe lầm không, Tư Không Trọng Kiều đang gục đầu cũng ngẩng lên, môi khô khốc như muốn nói gì nhưng lại thôi.
“ Chủ nhân... hay là ngài tự mình ra tay cho gọn, thiếp thân dù sao cũng chỉ là Địa Tiên bị phong ấn tu vi, giết tiên nhân như hắn hơi khó a, với lại... dù sao cũng là người quen cũ, thiếp sợ mình sẽ không xuống tay được.” Nàng lí nhí đáp lời.
“ Ta giải phong ấn tu vi cho nàng rồi đấy, về việc không giết nổi thì đừng lo, ta cho nàng mượn pháp bảo có thể dễ dàng diệt sát hắn. Ta muốn hắn phải đau khổ đến khi lìa đời, bị người mình yêu tự tay hạ sát, trong lúc nàng giết hắn, ta sẽ ở đằng sau cỗ vũ cho nàng.”
Nói rồi Chu Cương Liệt cũng giải khai quần áo khoe trọn thân thể lực lưỡng cùng ba con cặc khủng bố đã cương cứng sẵn sàng, Liễu Như Yên nhìn thấy thì mọi băn khoăn đắn đo vứt hết ra sau đầu xáp tới quỳ xuống ra sức âu yếm hôn hít nâng niu ba cái dương căn như báu vật.
“ Ngươi thấy chênh lệch của chúng ta lớn như thế nào rồi đó, cách để khiến một người đàn bà quy thuận không gì khác ngoài thực lực và tài lực, khi ngươi đáp ứng đủ lòng tham của các nàng thì họ sẽ tận dạ quỳ dưới háng ngươi. Đây là bài học cuối cùng ta muốn dạy cho kẻ lụy tình đến si ngốc như ngươi đó.” Chu Cương Liệt xoa đầu Liễu Như Yên nhếch mép cười đểu.
“ Nếu muốn giết... thì tự ngươi cho ta một nhát sảng khoái đi... ta không muốn chết trong tay tiện nhân lăng loàn đó... ả không xứng giết ta...” Tư Không Trọng Kiều lấy sức thều thào như van xin ân huệ cuối cùng.
“ Chuyện đó không phải ngươi có thể mặc cả.” Nói rồi hắn liền từ nhẫn trữ vật lấy ra một cái hồ lô điêu khắc cực kì tinh xảo, theo ngón tay vũ động, một lưỡi dao cong tầm chục phân từ trong miệng bình bay ra lơ lửng giữa không trung, trên thân dao còn có hai con mắt như biết tự quan sát.
Nhìn thấy vật này, cả Tư Không Trọng Kiều cùng Liễu Như Yên đều lạnh hết sống lưng, mồ hôi đổ đầm đìa, da gà nổi hết cả lên, đây chắc chắn là pháp bảo tiên giai cấp cao.
“ Lớn!” theo hiệu lệnh của Chu Cương Liệt, thanh phi đao bé xíu kia bỗng chốc xoay tròn rồi từ từ phóng đại lên, chẳng mấy chốc đã dài ra gấp năm lần, lưỡi đao sắc lẹm khiến ai nhìn cũng sợ run.
“ Chủ nhân, đây, đây là...” Liễu Như Yên lắp bắp hỏi, sắc mặt hơi tái đi, thậm chí bên dưới âm hộ cùng hậu môn vì cảm xúc sợ hãi mà thít chặt lại.
“ Nàng đã từng nghe qua danh của thượng phẩm bảo khí Trảm Tiên Phi Đao chứ? Đây chính là hàng thật.” Chu Cương Liệt cầm lấy thân đao đặt trên ngón tay xoay tròn đùa nghịch.
“ Thiếp không biết, nhưng hai chữ Trảm Tiên này thực sự là có thể chém chết tiên nhân sao?” Nàng cố trấn định hỏi.
“ Tất nhiên, thứ này trong trận chiến Phong Thần năm xưa từng gặt đầu không biết bao nhiêu kẻ hùng mạnh rồi....” Hắn ôn tồn giảng giải cho nàng nghe về gốc tích và chiến công của pháp bảo.
Nghe xong cả Liễu Như Yên lẫn Tư Không Trọng Kiều đều hít một hơi khí lạnh, bản thân tên đang bị trói kia thì càng bất lực hơn, hắn biết giờ chết của mình đã điểm rồi.
0 bình luận