Chương 479: Đạo tâm sụp đổ

“ Đa tạ quản ngục đại ca đã giúp đỡ, những thứ thiếp dặn đã có đủ rồi chứ?” Liễu Như Yên lúc này đang ngồi trên bàn nâng hai đùi rộng ra, mắt lim dim tận hưởng cảm giác thư sướng, giữa háng nàng là tên cai ngục đang úp mặt ra sức dùng miệng lưỡi để giúp giai nhân bú liếm. “ Chẹp... tiên tử an tâm, ta chuẩn bị xong cả rồi, pháp trận sẽ tạm thời đóng lại, năm mươi tên tù phạm khoẻ mạnh hàng khủng nhất cũng đang chờ sẵn, chà nói lại cũng thật tội cho cái tên dưới kia, không biết đã phạm phải tội nghiệt gì lại phải chịu hành hạ bậc này a.” Hắn vừa cắn hột le của nàng vừa đáp lời. “ Ư... hắn là chọc phải người không nên chọc, đáng kiếp mà thôi, a... nếu đã chuẩn bị xong liền bắt đầu luôn đi nha.” Liễu Như Yên ấn đầu hắn sâu vào hơn gần như dán miệng tên này vào lồn mình sau đó liền cao trào phun dâm thủy đầy mặt hắn. Tư Không Trọng Kiều giờ khắc này hoàn toàn giống như một xác chết, hắn ngồi bệt trên sàn đá lạnh mẽo, tay chân buông thõng, mái tóc vốn phong trần lãng tử nay đã rối bù bạc trắng hết một nửa, ánh mắt vô hồn nhìn về phía cầu thang dẫn lên tầng trên, hơi thở yếu ớt khó khăn. Hắn cảm nhận được xung quanh dường như trở nên ồn ào hơn, mặc dù tiên lực đã mất nhưng giác quan vẫn tốt, có thể nghe được những thứ từ khoảng cách xa, tiếng bước chân, âm thanh nói cười cùng nhiều thứ tạp âm khác khiến não hải của hắn rối loạn đau nhức. Rõ ràng trận pháp ngăn cách âm thanh ở tầng giam đặc biệt này đã dừng hoạt động, và Tư Không Trọng Kiều biết rõ là có kẻ chủ đích thực hiện, cốt yếu để hắn nghe cho rõ mọi động tĩnh của tầng bên trên. Miệng đắng lưỡi khô, mặc dù cạnh bên vẫn còn một bầu rượu chưa uống hết nhưng thứ nước vốn cay nồng mĩ vị lúc này đối với hắn lại như độc dược, Tư Không Trọng Kiều cảm nhận rõ từng thanh âm ở trên kia, tiếng va chạm của da thịt, giọng của rất nhiều gã đàn ông huyên náo, chắc phải có tới mười... à không, thậm chí tận hai mươi, ba mươi hay năm mươi gã nam nhân. Nhưng dù có lắng tai chăm chú đến thế nào thì hắn cũng chỉ nghe có duy nhất một giọng của nữ tử phát ra, âm điệu đó hắn đã sớm quen thuộc khắc sâu vào tiềm thức từ mấy trăm năm nay không thể lầm lẫn đi đâu được. Chính là Liễu Như Yên, người con gái hắn yêu nhất nhưng hiện tại cũng hận nhất trần đời. “ A... á á á... Tới nữa... thêm nhiều nữa đi... ô a... cho thiếp nhiều cặc nữa... tốt a... toàn là hàng chất lượng, thiếp yêu chúng... ân ha... ôi sướng... sướng chết... hai cặc đội cả hoa tâm ra rồi... nhanh đi, mạnh bạo địt toang cái huyệt dâm của thiếp đi haaa....” “ Nàng lại lần nữa lừa dối ta sao... Liễu tiên tử... Liễu Như Yên....” thanh âm nghẹn đắng thều thào từ cổ họng Tư Không Trọng Kiều phát ra. “ Ô ô ô... banh lồn thiếp rộng nữa đi, giã vào sâu nữa... ứ á... ba bốn con cặc cùng thao một lỗ cũng tốt nha... địt nát cái lồn dâm tiện này điiiii.....” “ Nàng... thay đổi thật rồi... tại sao, tại sao lại có thể đối xử với ta như vậy... Liễu Như Yên ta từng biết ở đâu? Trả nàng lại cho ta....” Nước mắt giàn giụa ướt đẫm khuôn mặt vốn dĩ sáng sủa tuấn tú bây giờ đã như già đi mấy chục tuổi. “ Tinh trùng, cho thiếp thêm đi, thiếp là Liễu Như Yên đệ nhất tiên tử ở Nam Hải, cũng đồng thời là con kĩ nữ dâm tiện nhất thiên hạ, cả thân thể của thiếp chính là cái bồn chứa tinh miễn phí cho tất cả nam nhân, lồn này, đít này, cả cái miệng tiện này nữa,...á...á... thiếp là kĩ nữ công cộng....” “ Kĩ nữ sao? Haha, thì ra là vậy, là do ta sai rồi... ta trước giờ đều ngu muội mù quáng rồi... ôi, ta tôn thờ một con đĩ và xem ả như báu vật... ta... haha, dù có làm bao nhiêu thứ cũng chỉ đổi lại một cái hôn, một cái nắm tay, còn thân thể dâm dục đó thì nàng sẵn sàng dâng cho những kẻ xa lạ một cách miễn phí...” Bàn tay Tư Không Trọng Kiều nắm chặt, móng tay đâm rách da thịt, mắt hắn long lên sòng sọc, răng nghiến đến bật máu. Hắn cứ nằm đó, không biết đã trôi qua bao nhiêu thời gian nhưng thanh âm xác thịt cùng tiếng rên rỉ tràn đầy nhục dục phía trên vẫn chưa dứt. “ Con mẹ nó cái mĩ nhân này thật tốt dâm đãng lại cực kỳ sung mãn a, năm mươi huynh đệ ai nấy đều thân kinh bách chiến thế mà một mình cô ta vẫn cân hết được, haha, gặp phải thứ dữ rồi.” “ Xem ra bụng cũng chứa hết nổi bắt đầu trào ra ngoài rồi.” “ Ai bảo chúng mày còn đái vào bên trong làm gì, chậc, hôi quá.” “ Nghe cai ngục nói kĩ nữ này là đến thăm nom một tên ở tầng dưới đấy, haha, các ngươi đoán xem chúng ta chơi nàng ta cả ngày nay hắn có nghe được không?” “ Nghe được thì sao, lúc nãy nàng ta chính miệng nói tên kia chỉ là một kẻ ngu ngốc đã quen biết lâu nàng còn nhiều lần cố tình khêu gợi nhưng hắn vẫn chỉ thích uống rượu nghe đàn, tên nam nhân kia chắc là thằng em không dùng được, phế vật như vậy đội nón xanh là đáng đời.” “ Chó cái này phê đến nỗi ngất xỉu mất tự chủ đái ướt cả người tao rồi, chúng mày mau giã mạnh bạo hơn nữa cho nó tỉnh lại nào.” Những lời đùa cợt dung tục của đám đàn ông trên kia cộng với âm thanh bành bạch va chạm của xác thịt Tư Không Trọng Kiều đều nghe hết. “ Ra là thế, ta chỉ là một kẻ ngu ngốc thất bại, thật thảm hại làm sao...” Đôi mắt của hắn đã hoàn toàn mất đi ánh sáng, tình cảm đối với Liễu Như Yên được xem là niềm hi vọng cuối cùng, thứ để giúp hắn níu giữ lại đạo tâm bây giờ cũng đã không còn nữa, hắn đã hoàn toàn mất hết tất cả. Trong nội tâm như có âm thanh răng rắc nứt vỡ. “ Thượng tiên! Trọng Kiều!” Nửa canh giờ sau, một thanh âm quen thuộc chợt vang lên bên tai đang gọi lấy hắn, Tư Không Trọng Kiều theo bản năng khẽ ngước đầu nhìn lên sau đó giật mình hét thật to lui người lết vào góc trong phòng. Hắn sợ hãi cũng đúng thôi, phía trước phòng giam lúc này đang có một thứ... nói đúng ra chính là một cái nhân dạng đang bò bằng tứ chi trên sàn, nhưng đó còn là một con người sao? Cả thân hình trần trụi phủ dày một lớp nhớp nháp trắng đục bốc mùi tanh hôi khiến ai ngửi cũng phải che mũi tránh xa. Tóc dài bết dính, cái bụng trương phồng căng tròn như bầu song thai, từ miệng mũi và hai lỗ thịt đằng sau vẫn đang chảy dọc thứ dịch nhờn kia, nó kéo dài từ cầu thang xuống tận đây. Khuôn mặt của nhân dạng bẩn thỉu này Tư Không Trọng Kiều không hề xa lạ, nàng chính là Liễu Như Yên, dù có bị một lớp tinh đặc dính đầy nhưng hắn vẫn có thể nhận ra đôi mắt ấy, cánh môi ấy, giọng nói ấy. “ AAAA.... Liễu Như Yên! Ngươi giết ta đi, đừng hành hạ ta thêm, ta không muốn sống nữa....” Vẻ mặt hắn tràn đầy hoảng loạn kèm vặn vẹo đau khổ, hắn tự cào cấu mặt mình, đập đầu thật mạnh vào tường đá nhưng với thể phách Chân Tiên làm sao có thể tự gây thương tổn. “ Thượng tiên, có muốn nghe một khúc đàn hay không?” Liễu Như Yên nở một nụ cười cươi tắn nhưng vào mắt kẻ trong lao ngục kia thì không khác gì dạ xoa đòi mạng, tâm cảnh của hắn đã sụp đổ thật rồi. Tư Không Trọng Kiều kêu lên một tiếng sau đó liền sốc quá mà ngất đi, thân thể đổ ập xuống nằm bất động. “ Hì hì, Thượng tiên ngài đừng trách tiểu nữ, tất cả là do chủ nhân bày ra hết đó, xem ra mọi chuyện thành công rồi.” Liễu Như Yên đứng dậy chống nạnh quan sát tên ngốc trong tù kia rồi ngúng nguẩy mông thịt quay đi, tinh dịch trong lồn và đít vẫn theo bước nàng mà chảy ướt dọc đường.
0 bình luận
aaa