Chương 478: Thống khổ

Kế tiếp suốt hai ngày sau đó cửa đại sảnh đóng chặt, xung quanh còn bố trí trận pháp ngăn cách chắc chắn, bên trong âm thanh nữ tử rên rỉ tràn đầy nhục dục vang lên không ngớt. Đám nữ nhân khi vừa bước lên đảo đã sớm bị quy tắc nơi này đồng hoá nên mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ, Chu Cương Liệt khống chế các nàng lại để phụ tử Lâm gia thi nhau đóng dâm ấn của thuần nô bí điển lên, tiếp theo sau đó chỉ cần bơm cho các nàng ăn đủ tinh thì xem như mọi chuyện hoàn thành tốt đẹp. Chu Cương Liệt, Lâm Vấn Thiên cùng Lâm Phàm ba gã đàn ông tận tình hưởng thụ lạc thú trần gian, từng cỗ ngọc thể trần truồng mĩ lệ nằm la liệt khắp phòng. Cả mấy nữ Hà Vân Khánh, Hà Yên, Lãnh Nhược Hy, Bắc Cung Nhược Giai và Lâm Gia Tuệ cũng đều tham gia náo nhiệt, Lữ Huyên cũng nhân cơ hội thực hiện ước mơ ân ái cùng tiên nhân. Lâm Phàm một tên nghiện loạn luân được thoả mãn tâm lý đến đỉnh điểm, hắn địt từ chị em họ, cô ruột, dì ruột và cả các nàng dâu trong tộc toàn bộ không một ai thoát khỏi ma trảo. Cuộc thác loạn vẫn tiếp tục kéo dài đến khi toàn bộ nữ tử đều đã cúi đầu quỳ gối phục tùng thì mới kết thúc. Ba gã nam nhân nhìn thành quả của mình đều gật đầu hài lòng, đám tình nô này cơ bản đã đủ để kĩ viện hoạt động rồi. Trong cùng thời gian Chu Cương Liệt đang bận giúp cha con Lâm gia thu phục kĩ nữ thì bên phía Liễu Như Yên cũng đang hăng hái làm nhiệm vụ được chủ nhân giao phó, phải khiến Tư Không Trọng Kiều sụp đổ hoàn toàn đạo tâm. Nàng sáng nay lại tới thăm hắn, hai người nói chuyện tâm sự vài câu rồi lại ngồi đàn cho hắn nghe. Tư Không Trọng Kiều tay cầm bầu rượu tựa người vào tường, không hiểu sao rượu mạnh hôm nay nuốt xuống cổ họng lại không có vị gì càng làm hắn khô khốc hơn. Đôi mắt chứa đầy vẻ phức tạp xen lẫn bi phẫn, hắn nhìn chằm chằm người con gái mình yêu đối diện, tiếng đàn da diết hắn thích nghe nhất lúc này cũng không lọt tai nữa. Liễu Như Yên mỗi lần đến lại ăn mặc càng lúc càng gợi dục lẳng lơ hơn, hôm nay nàng là mặc một bộ váy ống liền thân bó sát phía trên chỉ che được nửa bầu vú, phía dưới dài chưa quá khu vực tam giác giữa hai chân và hoàn toàn không có quần lót bởi vậy có thể thấy lấp ló cái khe ướt át cùng nhúm lông mu xám khói. Đặc biệt hơn chiếc váy này là bán trong suốt, lúc này đây nàng đang rất tự nhiên như mọi khi ngồi gãy đàn, Tư Không Trọng Kiều ở phía đối diện có thể thấy rõ từ hình dáng của hai quả tuyết lê đến đỉnh núm hồng hào chĩa cứng ngắc lên, vì nàng ngồi xếp bằng khiến phần dưới váy bị kéo lên cao lộ hẳn cái mông đít và con chem chép lông lá. Mặc dù hôm trước hắn nói dù nàng có ra sao mình vẫn yêu, nhưng đã là nam nhân làm sao có thể chịu được cảnh cô gái của mình ra đường với bộ dáng này, mặc như này không bằng nói là trần truồng. Hắn dù bị phong ấn tu vi nhưng Chân Tiên vẫn là Chân Tiên, quy tắc mà Chu Cương Liệt đặt ra khiến toàn đảo suy nghĩ phóng khoáng cởi mở hơn không có tác dụng lên hắn, vì vậy Tư Không Trọng Kiều đối với chuyện ăn mặc gợi cảm của Liễu Như Yên rất khó mà chấp nhận. Khúc nhạc đã diễn xong, Liễu Như Yên đứng dậy cất đàn nở một nụ cười dịu dàng khiến hắn tâm trạng đang không tốt cũng vơi đi chút ít. Nụ cười này nàng nhất định chỉ dành riêng cho mình hắn thôi. Lúc này viên quản ngục bỗng từ trên cầu thang chắp hai tay sau lưng lững thững đi xuống, hắn không lấp ló phía xa nữa mà trực tiếp đi đến phòng giam cuối cùng. Đầu tiên là ngó qua bộ dáng của kẻ bị gông xiềng trong lao tù, tiếp theo lại nhìn chăm chú một lượt từ trên xuống dưới thân thể gợi cảm của Liễu Như Yên, ánh mắt dâm tà không chút che giấu ham muốn, lưỡi còn liếm mép một cái. “ Tên cẩu vật tạp chủng thu ngay mắt chó của người lại! Có tin hay không ta móc nó xuống?” Tư Không Trọng Kiều nghiến răng giận dữ quát lớn, hắn cực kì khó chịu khi thấy tên sâu kiến này dám dùng đôi mắt dâm tục đó nhìn nữ nhân mà mình yêu. “ Ôi chà, đã bị giam cầm cùng gông cùm như vậy mà còn dữ dằn nhỉ, thử móc mắt ta xem.” Quản ngục bĩu môi buông lời thách thức, hắn cũng không hề biết kẻ trong tù kia là tiên nhân thân phận cao quý. “ Hừ, nếu là trước kia ta một ánh mắt cũng có thể diệt sát hàng trăm hàng vạn tên như ngươi. Chỗ ta cùng Liễu tiên tử đang hàn huyên ngươi mau cút xéo, đừng làm ta bẩn mắt.” Tư Không Trọng Kiều dù bị giam cầm thảm thương vẫn không bỏ được thói quen bề trên cao cao tại thượng khinh nhờn mọi thứ. “ Cóc cần biết ngươi trước kia là kẻ thân phận hiển hách như thế nào, đã vào trong nhà giam của lão tử là rồng cũng phải quỳ xuống, là hổ cũng phải cụp đuôi. Một kẻ tử tù như ngươi may mắn đại nhân đã dặn dò không dùng nhục hình, bằng không cho ngươi nếm thử bản lãnh của lão tử.” Quản ngục hất hàm khinh bỉ sau đó lại quay sang, hắn đối với Liễu Như Yên là một bộ dáng si mê cùng hoà nhã khác hẳn. “ Liễu tiên tử, giờ thăm nom buổi sáng đã hết, mời nàng tạm thời rời khỏi. Nhân tiện thì bản quan kì thực rất hâm mộ cầm nghệ của nàng, có thể cho ta diễm phúc mời nàng đến chỗ ta uống trà đàm đạo hay không?” “ Hừ, tên sâu kiến nhà ngươi cũng dám có ý đồ với Liễu tiên tử của ta? Nàng là thân phận cao quý bậc nào, cút xa ra, đừng ở đây làm bẩn bầu không khí.” Chưa đợi Liễu Như Yên đáp lời thì Tư Không Trọng Kiều đã lên tiếng mỉa mai trước, bản thân hắn trước kia có bao nhiêu oai phong, là tiên nhân bao quát một cõi còn bị nàng cho ăn bơ không biết bao nhiêu lần, tên cai ngục này vọng tưởng có thể đến gần bắt chuyện với nàng sao? Mơ tưởng. Không ngờ Liễu Như Yên chỉ nhìn qua sau đó cũng khẽ gật đầu nở một nụ cười tươi y hệt khi nãy với hắn. “ Được, vậy làm phiền quản ngục đại ca rồi.” “ Haha, sự có mặt của tiên tử giúp nơi lao ngục lạnh lẽo tăm tối này như thắp lên ngọn lửa ấm áp sáng bừng, bản quan thật hân hạnh, mời nàng.” Viên cai ngục cười nịnh đưa tay làm động tác mời. “ Tiểu nữ có việc phải đi rồi, chiều tối rảnh sẽ lại ghé thăm thượng tiên.” Liễu Như Yên hướng Tư Không Trọng Kiều đang nghệch mặt ra khẽ cúi đầu chào. Hắn vẫn chưa thoát khỏi cú sốc, nàng vậy mà lại cười với kẻ hèn mọn kia, lại còn đồng ý uống trà đàm đạo với hắn, đây là chuyện gì xảy ra? Liễu tiên tử khi nào lại dễ dãi đến vậy? Chỉ đến lúc nàng toang quay đi thì hắn mới giật mình thanh tỉnh chồm người vịn vào song sắt tha thiết khẩn cầu. “ Liễu... Liễu tiên tử, ta tới sắp chết vẫn tưởng niệm bộ dáng hoàn mĩ thoát tục lãnh ngạo như sương của nàng, lần tới có thể hay không cho ta được nhìn lại nàng trong bộ tiên y trắng lúc trước?” “ Ân, cũng không vấn đề gì.” Liễu Như Yên suy nghĩ đôi chút sau đó cười đầy thâm ý chấp nhận, điều đó làm Tư Không Trọng Kiều mừng rơn. Liễu Như Yên xoay người liền chậm rãi bước đi, tên cai ngục liếc qua Tư Không Trọng Kiều với ánh mắt thương hại sau đó nhếch mép tiến tới sát cạnh vị tiên tử gợi tình nắm lấy bàn tay ngọc của nàng, tay còn lại hắn đặt lên eo sau đó lại trượt xuống bờ mông tròn xoa nhè nhẹ. Liễu Như Yên chỉ run lên một cái rồi quay qua mỉm cười với hắn, hai người giữ nguyên tư thế tiếp tục đi về phía cầu thang. Đầu của Tư Không Trọng Kiều oanh lên một tiếng như sét đánh, đồng tử hắn co rút lại, mồm há lớn nhét vừa cả quả trứng, hắn gào lên chồm người với tay về phía hai người gọi lớn. “ Liễu tiên tử... Liễu tiên tử... LIỄU NHƯ YÊN!!!....” Nhưng nàng vờ như không nghe cũng không đáp lại hắn, cước bộ vẫn thả nhẹ nhàng được gã đàn ông tục tằng bên cạnh nắm tay dìu đi, đến đoạn gần tới cầu thang, tên cai ngục giữ nàng lại, hắn quay về phía sau nở một nụ cười chế giễu đắc thắng sau đó rất tự nhiên vén lên váy bó sát của nàng. Khoả mông mập lúc này không chút che đậy thập phần núng nính lắc lư vểnh ra sau, tên cai ngục đắc ý còn vỗ lên đó mấy cái khiến nó lăn tăn gợn lên từng cỗ sóng thịt, kế tiếp hắn lại lòn ngón tay xuống giữa hai khe mông rồi miết nhẹ lên mép lồn ướt át của nàng. “ Ân... quản ngục đại ca thật hư đốn.” Liễu Như Yên khẽ rên lên một tiếng trách móc, tên kia cười ha hả rồi tiếp tục dắt nàng khuất sau cầu thang. Tư Không Trọng Kiều là tiên nhân dù bị phong ấn tiên lực nhưng nhãn quang vẫn rất rõ, từng hành động của tên sâu kiến kia hắn đều thấy hết. “ AAAA..... KHỐN KIẾP.... TẠI SAO??? LIỄU NHƯ YÊNNNN....!!!!” Âm thanh gào rống tràn đầy giận dữ và thống khổ của kẻ tội đồ vang vọng trong bốn vách tường ngăn nhưng nào có ai đáp lời lại hắn, không gian lần nữa rơi vào im lặng.
0 bình luận
aaa