Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 472: Tình cảm lung lay
Chu Cương Liệt sau đó liền bế lấy tiểu nương tử đang ngượng ngùng kia lên hôn mấy cái vào má, môi, cổ và cả hai mảnh ngực lồ lộ núng nính kia.
“ Nàng mặc thế này làm ta thích chết đi được, nhưng chỉ được phép dâm ở trước mặt phu quân thôi có biết chưa?”
Tiểu Thiện bá lấy cổ hắn dâng lên môi thơm sau đó mới chớp đôi mắt trong sáng xen lẫn mị hoặc làm ra bộ dáng dâm đãng.
“ Thì người ta cốt yếu là để cho chàng thưởng thức chứ còn ai vào đây nữa, thiếp chỉ nứng lồn với một mình phu quân thôi.”
Nghe nàng nói thế khiến máu nóng trong người Chu Cương Liệt như sôi trào, hắn hung hăng vật nàng nằm xuống giường nâng hai đùi lên cao rồi vùi đầu vào trong váy ngắn mà hít ngửi lấy mùi hương của cái âm hộ đặc trưng.
“ Phu quân, muội muội, hai người lại quên người ta rồi có phải không? Thật quá đáng ghét, em cũng muốn được hôn.” Lạc Thủy uất ức xáp tới tranh phần.
Tiểu Thiện đang phê lòi chợt nhớ tới vị tỷ tỷ đã bán đứng mình lập tức ngồi lên hướng lang quân tố giác.
“ Phu quân, thực ra chuyện này là do Lạc Thủy tỷ bày đầu đó, mấy món đồ trong suốt kia đều do tỷ ấy làm, còn dụ dỗ thiếp nói chàng thích nhất nữ nhân ăn mặc như vậy nên thiếp mới nghe theo, chàng phạt tỷ ấy đi.”
“ Ồ, suýt quên mất, hà hà, yêu nữ nhà nàng dám dạy hư tiểu nương tử của ta, không cho nàng một bài học thì không được.” Chu Cương Liệt xoa tay đứng dậy đi tới gần.
“ A... thực ra em cũng có một món quà bất ngờ cho ngài đó chủ nhân, xem nè.” Lạc Thủy hốt hoảng lùi người lại rồi tìm cớ lấp liếm, nàng chắp tay bắt pháp quyết, hắn cũng cười nhạt xem thử nàng giở trò gì.
Dưới ánh nhìn ngạc nhiên tròn xoe mắt của Tiểu Thiện, thân thể Lạc Thủy dần trở nên mơ hồ sau đó xuất hiện những gợn sóng lăn tăn, cuối cùng bùm một cái toàn bộ váy áo trên người nàng hoá thành nước. Nó vẫn giữ hình dáng như cũ khoác trên thân thể nhưng vì là nước nên trở nên trong suốt nhìn một phát không sót thứ gì, bên trong bộ đồ nước hai vú lớn với núm hồng, phía dưới là đùm lông đen trên gò mu đầy đặn, cặp mông thịt no tròn vểnh cao, đây mới đúng là mặc mà như không mặc.
Chưa để mọi người kịp phản ứng, Lạc Thủy đã đi tới chạm vào người Tiểu Thiện, ngay lập tức bộ trang phục gợi cảm của tiểu nương tử cũng hoá thành thể lỏng.
“ Ôi da... Phép thuật gì kì cục như vậy.” Nàng kia giật mình nhìn xuống, dòng nước mát lạnh bao phủ bản thân cứ như mình đang tắm vậy, xúc cảm da thịt rất thoải mái a.
“ Ồ, trình độ khống chế thủy linh lực của nàng rất tốt, có thể chuyển hoá vật chất thành nước, không tệ, hai bộ đồ rất chất lượng, bây giờ có thể chơi không cần cởi rồi haha.” Nói rồi Chu Cương Liệt cũng mạnh mẽ ấn Lạc Thủy xuống giường, tiếp sau đó tất nhiên là một màn nhất long song phượng chiến kéo dài mấy canh giờ sau.
Trong nơi sâu nhất của lao ngục, Tư Không Trọng Kiều đang vật vờ ngồi tựa lưng vào tường, vẻ mặt hắn thiếu hẳn sức sống, râu ria chỉ mấy ngày đã mọc dài lởm chởm, tóc rối bù, cả người dơ bẩn, đôi mắt thâm quầng, hình tượng tiên trưởng phong lưu tiêu sái khinh nhờn thiên hạ đã tiêu biến sạch sẽ.
Từ hôm qua đến nay hắn hoàn toàn không ngủ chút nào, tâm trạng rối bời thấp thỏm lo âu, hình ảnh bộ váy áo hở hang không có quần lót, cái mông thịt tròn căng, khe suối ướt nước cùng cái lỗ nhị khít chặt kia cứ lượn lờ ám ảnh đầu óc hắn. Vị tiên tử yêu kiều mĩ lệ mà hắn tốn hàng trăm năm theo đuổi bây giờ sao khác xa quá.
“ Một tiên tử lãnh diễm luôn giữ thân mình thanh sạch như nàng sao lại bỗng chốc hoá thành hình tượng gợi dục như vậy?”
Hắn mãi theo đuổi đủ thứ suy nghĩ loạn xạ mà không hề phát hiện ra bên ngoài song sắt đã có một người đứng chăm chú nhìn mình.
“ Thượng tiên...”
Phải đến khi người kia lên tiếng gọi thì mới khiến Tư Không Trọng Kiều giật mình ngó qua. Sau đó hắn như bị dính định thân, cả người cứng đơ khẽ run lên, là nàng, người con gái hắn yêu lại tới thăm hắn, là Liễu Như Yên, nhưng có còn là nàng nữa hay không?
Liễu tiên tử vẫn treo nụ cười nhẹ nhàng, hàng mi cong chớp động mang theo nhu mì cùng mị ý, tóc màu xám khói xoã ra sau, phía trên cài trâm ngọc, trông vẫn không khác gì với nàng của trước đây ở Tiên Hà Tông.
Nhưng đó chỉ là phần dung mạo, còn bên dưới hoàn toàn là một thứ cạm bẫy xấu xa có thể giết chết bất kì nam nhân nào. Nàng ăn mặc so với lần trước tới đây còn táo bạo hơn, áo trắng ngắn tay mỏng manh chỉ che được nửa bầu vú để lộ ra vòng eo thon thả trắng muốt, thậm chí hắn còn có thể thấy rõ hai đầu ti đỉnh lên lớp vải chứng tỏ bên trong không có đồ lót. Váy phía dưới ngắn ngang đùi ôm sát vòng ba căng tròn, tà váy xẻ sâu lên lộ ra da thịt không hề thấy vải vóc gì chứng tỏ bên trong nàng cũng không có ngoạn qua quần lót.
Tư Không Trọng Kiều đầu não như nổ oanh một tiếng, hắn cứ trơ ra như tượng, cổ họng khô khốc, hắn đối với nữ nhân một thân gợi tình đến vậy trước mắt nhưng hoàn toàn không nhấc nổi chút hưng phấn nào, chỉ còn lại xót xa cùng đau khổ.
Tên tinh chủ họ Chu kia đã từng nói một câu, “ Đợi thêm ít ngày nữa để xem ngươi còn giữ được tình yêu với nàng hay không?”
Lúc đó hắn không hiểu và vẫn vững tâm rằng mình sẽ không bao giờ ngừng yêu Liễu Như Yên, dù có ra sao đi nữa, nhưng bây giờ hắn đã hiểu dụng ý của gã họ Chu kia rồi, tình cảm của hắn dành cho nàng đúng là đang lung lay thật rồi.
“ Thượng tiên? Ngài sao vậy? Chuyện gì lại khiến ngài trông sầu não thiếu sức sống như vậy?” Liễu Như Yên tiến đến gần song sắt giọng tràn đầy quan tâm lo lắng.
“ Liễu tiên tử... nàng... nàng có còn là Liễu tiên tử mà ta từng biết hay không?” phải khó khăn lắm Tư Không Trọng Kiều mới nghẹn đắng mở lời, mặt hắn ngước lên đối diện nàng như chờ đợi một câu trả lời giúp hắn bình ổn được tâm tình.
“ Sao ngài lại nói thế, Như Yên vẫn là Như Yên thôi, còn có thể là ai được? Thượng tiên không lẽ bị giam lâu ngày sinh ra tâm ma rồi?” nàng nhíu mày hơi khó hiểu ngó nghiêng hắn như xác nhận lại. Tư Không Trọng Kiều nghiến răng chợt lấy sức bật người đứng dậy vịn vào song sắt lớn tiếng gay gắt.
“ Nàng thực sự không nhận ra mình đã thay đổi như thế nào sao? Liễu tiên tử, Liễu Như Yên, nàng trước đây đâu có như vậy, cái cách ăn mặc này là sao? Nàng không tự cảm thấy xấu hổ?”
Liễu Như Yên giật mình lùi người lại, nàng không ngờ có một ngày kẻ si mê mình như điếu đổ lại tỏ thái độ hung bạo với nàng như thế.
“ Thượng tiên ngài lại quát nạt ta sao? Tiểu nữ đã làm gì sai chứ? Đúng là ta đã thay đổi cách ăn mặc theo sở thích, nhưng như vậy là sai sao? Ngài còn muốn cấm cản chuyện ta diện trang phục?” Nàng đáp lại với giọng đầy bất nhẫn.
“ Liễu tiên tử, nàng trước đây đâu có như thế, một cô gái thanh đạm tuy kiều diễm nhưng lúc nào cũng kín đáo giữ mình, ta ở bên nàng hơn hai trăm năm cũng chưa tới chục lần nhìn thấy được dung mạo. Nhưng bây giờ chỉ mới mấy ngày sao có thể làm nàng thay đổi chóng mặt như thế? Bộ đồ hở hang phản cảm gợi dục đó nàng cũng dám khoác lên người hay sao?”
Vẻ mặt hắn lúc này đã tràn ngập bi thương, giọng còn hơi run run nói ra hết nỗi lòng mình, hắn không thể để hình tượng của người con gái mình yêu sụp đổ thêm nữa.
0 bình luận