Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 467: Nàng đã thay đổi
Liễu Như Yên thong dong thả từng bước chân trên quan đạo, xung quanh đám nam nhân từ người phàm đến tu sĩ đều như đứng hình trố mắt mà nhìn vị tiên tử diễm tuyệt kia, đây không phải là lần đầu họ thấy nàng nhưng bộ dáng hiện tại của nàng làm những tên nam tử đều điêu đứng tâm hồn, máu nóng trong người nổi lên rạo rực.
Nàng ăn diện một bộ váy cổ phục với hoạ tiết tinh xảo, điểm thu hút nhất chính là nó khá mát mẻ hở hang, tay áo ngắn sát nách lộ ra cả hai cánh tay thon thả, cặp đào tiên phì nộn với cái khe rãnh khiến ai cũng muốn trầm luân đang tưng tưng theo nhịp bước như muốn nhảy ra khỏi lớp vải ngực.
Váy lụa trắng có phần mỏng manh chỉ ngắn ngang đầu gối lộ ra cả đoạn bắp chân tuyệt hảo, bỗng có một cơn gió đông khẽ thổi khiến tà váy của nàng hơi nhẹ bay, cặp đùi trắng nõn không chút tì vết thoáng ẩn hiện làm những gã đàn ông lé cả mắt cố quan sát cấm địa.
Liễu Như Yên đối với những ánh mắt này lại dửng dưng xem như bình thường thậm chí trong nội tâm âm thầm vui thích, nàng còn muốn hở bạo hơn nữa, thậm chí nếu như có thể không mặc quần áo trần truồng đi ra đường cho bao nhiêu cặp mắt quan sát thì... ôi chỉ mới nghĩ mà âm hộ đã rỉ nước rồi.
Quy tắc của Chu Cương Liệt vừa gieo vào buổi sáng, vì đảo này khá rộng nên vẫn còn một ít thời gian nữa mới khiến dân cư nơi này cải tổ suy nghĩ tập quán, bởi vậy đối với việc Liễu Như Yên ăn mặc hở hang đi ra ngoài rất thu hút ánh nhìn của mọi người.
Tên quan cai ngục cúi người dẫn vị tiên tử gợi cảm này xuống nơi sâu nhất của lao tù sau đó luyến tiếc lui ra, vẻ mặt hắn si mê, ánh mắt không rời khỏi cặp vú tròn căng và đôi chân dài trắng tươi của nàng. Nếu tiên tử này thân phận không quá lớn thì chắc hắn cũng đánh bạo mà đè nàng ra rồi.
Tư Không Trọng Kiều lúc này đang dựa vào tường ngửa cổ nhìn trần nhà, tay chân hắn buông thõng vì gông cùm nặng nề, đường đường là một vị tiên nhân nay lại rơi vào hoàn cảnh nhục nhã tù đày đã khiến đạo tâm của hắn lung lay sụp đổ.
Khi Liễu Như Yên đã đứng trước song sắt thì đôi mắt vô hồn kia của hắn mới sáng bừng lên, hắn cố đứng dậy lê tấm thân đến gần.
“ Liễu tiên tử, nàng lại đến thăm ta sao? Nàng...?!?” sau đó hắn đứng yên bất động miệng há hốc quan sát từ đầu đến chân cô gái mình theo đuổi suốt hai trăm năm.
“ Thượng tiên thấy sao rồi? Có khoẻ hay không?” Liễu Như Yên giọng điệu nhẹ nhàng tràn đầy quan tâm, ánh mắt nàng cũng dịu lại, môi nở nụ cười mỉm với hắn.
“ Ta... ta vẫn không sao, chỉ cần có thể nhìn thấy nàng thì ta sẽ luôn khoẻ mạnh, Liễu tiên tử, sao nàng lại ăn mặc ra như vậy?” Tư Không Trọng Kiều bám tay vào song sắt ái ngại hỏi.
“ Không có lý do nào cả, chỉ là tiểu nữ cảm thấy bản thân cần phải thay đổi, không thể cứ cổ hủ kín đáo mãi được, Chu tiên nhân nói các tiên nga nơi Thiên Đình đều là thoải mái phóng khoáng như vậy. Thượng tiên thấy không hợp mắt sao?” Nàng thản nhiên đáp, tay đưa lên vuốt nhẹ lọn tóc mai, cặp ngực sữa rung rinh theo cử động của nàng.
“ Không... Ta sao dám chê bai nàng được, Liễu tiên tử lúc nào cũng là tuyệt thế mĩ nhân trong mắt ta cả, nàng mặc gì cũng rất đẹp. Chỉ là ta đã quen với phong cách tiên tử nhẹ nhàng sâu kín trước kia, nàng đột nhiên thay đổi trở nên diễm lệ gợi cảm hơn khiến ta bất ngờ thôi, nàng... nàng không bị tên tinh chủ đó ép buộc đấy chứ?” Tư Không Trọng Kiều ấp úng hỏi, môi hắn mím khẽ nuốt nước bọt nhìn những chỗ da thịt lồ lộ kia.
Bản thân hắn chưa từng lên Thiên Đình, chưa gặp gỡ bất kì nữ tiên nào nên nên cũng không biết có thật là những tiên nga trên kia ăn mặc mát mẻ như vậy hay không, nhưng tên họ Chu là tinh chủ hàng thế, chắc đã từng thấy qua rồi nên khả năng cao lời hắn nói không giả.
“ Thượng tiên nghĩ nhiều rồi, mấy ngày nay Chu đại tiên đối đãi với Như Yên rất tốt, hôm qua còn mời ta đến dự yến tiệc với gia đình đảo chủ ở đây nữa. Ngài ấy không những không hạn chế tự do của ta, còn khuyến khích tiểu nữ nên đến thăm ngài để trọn tình trọn nghĩa, ngài đừng nên nghĩ xấu về Chu đại tiên.” Liễu Như Yên nhẹ giọng đáp.
“ Là vậy sao? Ài, ta quả nhiên trách lầm hắn, bổn tôn còn phải cảm tạ hắn đã cho nàng đến thăm ta.” Tư Không Trọng Kiều buông lỏng tâm tình, hắn chỉ sợ tên tinh chủ họ Chu kia đã ép nàng cởi bỏ khăn che, sau đó còn bắt nàng mặc những bộ trang phục thiếu vải. Nhưng nếu là do nàng tự thay đổi vậy thì hắn nên vui mới phải, nhìn hình tượng của Liễu Như Yên hiện tại đã là nam tử thì ai không thích mê, đặc biệt là một tên liếm cẩu như hắn.
“ Thượng tiên, Như Yên có lỗi với ngài, nếu lúc đó ta mạnh mẽ ngăn cản chuyện ngài muốn luyện Thăng Phú Đan thì có lẽ mọi chuyện sẽ không đi tới bước này, là do tiểu nữ tham lam, ngài có trách thì cứ trách ta đi.” Nàng khẽ cúi đầu, hàng mi rũ xuống tràn đầy sầu muộn ra vẻ biết lỗi, đứng trước một mĩ nhân với dáng vẻ tội nghiệp như vậy thì ai có thể nỡ nặng lời trách móc được.
“ Không, Liễu tiên tử không có lỗi gì cả, toàn bộ mọi chuyện từ đầu đều là do bổn tôn tự làm tự chịu, ta lập mưu dấy lên chiến loạn để chứng đạo, cả việc rút cốt tủy của kẻ có tư chất Hoàng Kim luyện đan cho nàng đều là ta tự quyết từ trước, nàng đừng áy náy. Ài, chỉ trách ta xui xẻo đụng nhầm kẻ có thân phận lớn. Ta biết kết cục của ta sẽ không thể nào tốt được, chỉ cần nàng vẫn nhớ, vẫn quan tâm đến thăm thì ta đã mãn nguyện lắm rồi.”
Vẻ mặt hắn mang biểu cảm mang mác buồn, đôi mắt tha thiết nhìn thẳng nữ tử mình yêu say đắm đối diện, môi nở nụ cười gượng.
“ Thượng tiên quả thực có tấm lòng cao cả. Như Yên tự cảm thấy xấu hổ với tình cảm lớn lao của ngài dành cho ta, tiểu nữ... đã không thể yêu ngài nhiều như ngài yêu ta được.”
Tư Không Trọng Kiều trầm ngâm lặng lẽ nhìn người con gái mà mình theo đuổi suốt hơn hai trăm năm lúc này lại đang vì mình mà mặc cảm tội lỗi day dứt, hắn chợt cảm thấy mọi thứ mình làm cho nàng thật đáng giá.
“ Liễu tiên tử, được gặp nàng, yêu nàng chính là phúc phần lớn nhất của cuộc đời Tư Không Trọng Kiều này, ta nào dám trách móc nàng, chỉ tự trách mình chưa đủ chân thành để khiến giai nhân mở lòng. Hôm nay được nàng quan tâm như vậy ta đã đủ mãn nguyện rồi. Nàng... có thể đàn cho ta nghe một khúc tưởng niệm hay không?”
Liễu Như Yên chớp đôi mắt đẹp sau đó nhoẻn miệng cười thật tươi, nụ cười duyên dáng khiến kẻ trong lao tù kia trái tim được sưởi ấm vạn lần, bao đau đớn khó nhọc đều tan biến. Nàng lấy ra cổ cầm, ngồi xuống tại chỗ bắt đầu diễn tấu.
Trong ngục tù tối tăm xung quanh chỉ có tường đá cửa sắt lạnh lẽo bỗng vang lên âm thanh réo rắt trầm bỗng, tiếng đàn êm dịu khiến tâm hồn con người như được vuốt ve, đám tù phạm ở tầng trên vốn vật vờ thiếu sức sống khi nghe giai điệu cổ cầm ấy đều ngồi dậy tỉnh táo sau đó xôn xao bàn tán tìm nguồn gốc của âm thanh.
Tư Không Trọng Kiều ngồi trên đất mắt khẽ nhắm lại hưởng thụ giai nhân vì mình mà đàn tấu, hắn như nhớ lại những ngày tự do tự tại, cùng nàng trên đỉnh núi phong cảnh hữu tình, uống rượu đánh đàn, bàn luận chuyện nhân gian.
Liễu Như Yên đắm chìm trong âm luật, những ngón tay thon dài lả lướt trên dây cổ cầm, xem như đây là những điều cuối cùng nàng có thể làm cho kẻ si tình đã vì mình mà gặp hoạ sát thân.
Một khắc đồng hồ sau thanh âm cầm tấu mới chấm dứt, lao ngục lại lần nữa lâm vào yên ắng, Tư Không Trọng Kiều mở mắt trìu mến nhìn người con gái đang ngồi đối diện với mình qua song sắt.
“ Cầm nghệ của nàng vẫn điêu luyện như ngày nào, luôn làm bổn tôn cảm nhận được an tường, quên hết mọi sầu lo, tiếc là ta đang bị cùm không thể vì nàng mà vỗ tay được.”
“ Được thượng tiên khen tặng đã làm Như Yên vui lắm rồi, trời không còn sớm nữa, tiểu nữ xin phép đi trước, hôm khác lại tới đàn cho ngài nghe.” Liễu Như Yên cất đi cổ cầm đứng dậy chào hắn.
“ Haha, được, nếu nàng có thể mang cho ta bầu rượu nữa thì càng tốt, được nghe tiên tử đàn tấu thì bổn tôn có chết cũng mãn nguyện rồi....!?!”
Đang lúc hắn dành những lời có cánh cho nàng thì bỗng một bên hoa tai của Liễu Như Yên bất chợt sút ra rơi xuống đất, nàng vội xoay lại khom người nhặt lên. Khoảnh khắc đó tà váy mỏng vốn ngắn chưa tới đầu gối của nàng theo động tác cúi thấp mà vô tình bị hất lên cao.
Nàng đang quay lưng về phía Tư Không Trọng Kiều nên hắn nhìn một phát không sót thứ gì, cặp đùi ngọc trắng trẻo, bờ mông đẫy đà tròn trịa, giữa hai chân thấp thoáng cái khe rãnh ươn ướt, nếu nhìn kĩ còn có thể thấy một ít lông màu xám khói.
Nàng nhặt hoa tai rất nhanh nên hình ảnh đó cũng chỉ thoáng qua một cái trước mặt, nhưng lại in đậm sâu trong tâm trí hắn khó phai nhoà.
?!?
“ Nàng bên dưới váy ngắn không có mặc đồ lót???”
Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn lúc này. Liễu Như Yên thì như không hề hay biết, nàng thản nhiên đeo bông tai trở lại sau đó nhẹ nhàng nhón gót cúi đầu.
“ Như Yên đi trước, thượng tiên bảo trọng.”
Nhìn theo bóng lưng nàng dần khuất xa, Tư Không Trọng Kiều vẫn đứng trơ ra như tượng, tay hắn run run đưa lên như muốn gọi nàng quay lại hỏi cho ra lẽ nhưng cổ họng nghẹn ứ không phát thành tiếng.
Nàng bỏ đi khăn che, thay đổi phong cách ăn mặc trở nên thoải mái gợi cảm hơn điều đó còn có thể giải thích, nhưng tại sao nàng đi ra ngoài lại không mặc quần lót?
Một cảm giác tràn ngập nguy cơ hiển hiện ra trong đầu hắn, hình ảnh vị tiên tử thanh lệ xuất trần thánh khiết tuyệt luân mà hắn ấn tượng suốt mấy trăm năm dần bị cái mông trần, cặp đùi thon và cái khe huyệt ướt nước kia che mờ đi.
“ Nàng... thay đổi rồi sao....”
0 bình luận