Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 459: Tỉnh mộng
“ Nàng có la rát cổ họng cũng không có ai đến cứu đâu. Nếu đã không thể có được tình cảm thật tâm của nàng, vậy thì bổn tôn cũng không cần phải nhẹ nhàng quân tử nữa, ta phải chiếm đoạt nàng, Liễu tiên tử mãi mãi sẽ là của ta, haha.”
Tư Không Trọng Kiều ngửa cổ cười lớn sau đó mang nàng bước đi, Liễu Như Yên hoảng loạn ra sức đấm thùm thụp vào ngực hắn, vẻ mặt nàng sợ đến tái nhợt thất thanh gọi tên Chu Cương Liệt.
Nàng không muốn trở thành nữ nhân của kẻ đáng kinh này, thứ nàng theo đuổi là con đường tiên đạo vô thượng thoát khỏi phàm giai, chỉ có Chu đại tiên mới có thể cho nàng được điều đó.
“ Mau buông ta ra, ngươi là hỗn đản, ta không yêu ngươi, người mang cho ta hạnh phúc là Chu đại tiên, ngài ấy đối với ta luôn yêu chiều, nếu ngươi dám làm càn thì Chu đại tiên nhất định sẽ giết chết ngươi.”
“ Một tiếng Chu đại tiên hai tiếng cũng Chu đại tiên, tiện nhân, tại sao bổn tôn không nhận ra bản chất của ngươi sớm hơn khiến ta phải mất mấy trăm năm theo đuổi hạng loại đàn bà giả tạo lẳng lơ như ngươi cơ chứ? Thứ người như ngươi đến kĩ nữ mạt hạng nhất cũng không bằng, gái lầu xanh nếu cho tiền chúng sẽ biết điều mà hầu hạ thoả mãn ta, còn ngươi chỉ biết tham lam nhận lấy mọi thứ chứ chưa bao giờ chịu chiều theo ý ta cả.
Được, hôm nay bổn tôn nhất định sẽ lấy lại những gì mà ta xứng đáng được hưởng, cả cuộc đời sau này của ngươi không thể làm tiên tử nữa, chỉ xứng làm tình nô quỳ dưới háng ta mà thôi.”
Tư Không Trọng Kiều vẻ mặt độc ác gian manh tam quan vặn vẹo, hắn đã vì yêu mà sinh hận ném mạnh Liễu Như Yên xuống đất, nàng đau đớn kêu lên một tiếng, chưa kịp định thần thì tên kia đã nhào tới lấy sức vóc của một gã nam nhân mạnh mẽ xé mở váy áo của nàng ra.
“ Không... mau cút ra, dâm tặc... á... ngươi là ác quỷ, không phải tiên nhân, bỏ ta ra... huhu ngươi sẽ không bao giờ so sánh được với Chu đại tiên, ngài ấy mới là người xứng đáng để ta trao trọn con tim, ngươi mau biến đi...” nàng ra sức chống cự níu lấy vải áo, hai chân quẫy đạp vào người kẻ dâm tà kia.
“ Haha, ngươi vẫn trông đợi hắn sẽ cứu mình sao? Đừng có mơ, loại đàn bà ham mê vật chất sống dưới lớp mặt nạ giả tạo xấu xa như ngươi thì tên Tinh chủ đó sẽ cần hay sao? Tỉnh táo nhìn kĩ lại bản thân đi, ngươi chỉ xứng đáng để làm đĩ thôi, cách sống của ngươi chính là phù hợp với thanh lâu, ta sẽ chơi ngươi đến khi thoả mãn sau đó sẽ để ngươi cho hàng ngàn hàng vạn gã đàn ông nữa gian dâm. Cuộc đời còn lại của ngươi sống để phục vụ nam nhân đi.”
Tư Không Trọng Kiều nắm lấy mái tóc dài của nàng thô bạo kéo lê đi, váy áo rách rưới lộ hết cả da thịt, Liễu Như Yên vừa đau đớn kèm hoảng sợ tột độ liên tục khóc lóc kêu cứu, trong đáy mắt nàng xuất hiện sự tuyệt vọng cùng hối hận vô kể.
Tại sao nàng lại dây vào tên ác nhân này, tại sao hắn đã từng một lòng thương yêu chiều chuộng nàng hết mực mà nay lại đối xử với nàng tàn bạo như thế.
Phải rồi, tất cả không phải là tại chính bản thân nàng hay sao? Nàng trêu đùa tình cảm của hắn, xem những điều hắn làm cho mình là chuyện hiển nhiên. Chính vì sự tham lam cùng lật lọng của nàng đã khiến hắn yêu nhiều lại càng hận nhiều.
Nàng đã hối hận rồi, nhưng có còn kịp không? Ai có thể cứu vớt nàng đây? Liễu Như Yên đã hoàn toàn quên mất đây là giấc mơ, nàng chính là hoảng loạn thực sự.
“ Ngu dốt thì tự mình nhận lãnh đau thương đi, Liễu tiên tử của ta không có lỗi.” Vào lúc này, một giọng nói trầm ấm uy nghiêm vang lên.
Kế tiếp ánh nhìn của Liễu Như Yên thấy Tư Không Trọng Kiều văng ngược ra xa, bản thân nàng thì rơi vào một vòng tay rắn chắc khác, đầu tựa vào một khuôn ngực rộng ấm áp. Nàng ngước lên nhìn người đàn ông với bộ dáng oai phong kia, chính là Chu đại tiên mà nàng vẫn đang trông ngóng.
Hắn xuất hiện như ánh hào quang soi rọi trong bóng đêm tối tăm, giúp một kẻ lầm đường lạc lối như nàng tìm được nơi để thuộc về. Phải, thời khắc này Liễu Như Yên vứt bỏ hết cái gì mưu mô tính toan hiểm độc lợi dụng, nàng chỉ muốn Chu Cương Liệt, Chu đại tiên của lòng nàng.
“ Chu... Chu đại tiên, chàng đến cứu thiếp rồi, thiếp sợ lắm.” Nàng dụi đầu vào lòng hắn như bám víu lấy chút hơi ấm.
“ Không sao, có ta ở đây rồi.” Chu Cương Liệt như thần nhân phất tay, Tư Không Trọng Kiều bộ dáng không cam tâm gào lên sau đó tan biến hoàn toàn. Không gian xung quanh cũng lập tức theo đó sáng bừng lên, phong cảnh hiện hữu là một bờ biển hoang vắng với cát trắng nước xanh gió thoảng vi vu.
“ Chu đại tiên, thiếp... muốn theo chàng có được hay không?” nàng chớp đôi mắt đẹp như phỉ thúy tràn đầy nhu tình nhìn hắn như chờ đợi.
“ Được.” Chu Cương Liệt cười hiền từ gật đầu. Liễu Như Yên như chỉ chờ có vậy liền đưa tay bá lấy cổ hắn, hắn cũng rõ ràng dụng ý của nàng liền cúi đầu từ từ xuống. Hai người mặt gần sát nhau tới nỗi có thể cảm nhận rõ hơi thở của đối phương.
Giữa khung cảnh biển hoàng hôn lãng mạng trữ tình như làm nền tôn lên cặp đôi này, ngay khi môi hai người sắp chạm vào nhau thì Liễu Như Yên bỗng dưng mở mắt, nàng bật người dậy nhìn quanh quất một hồi. Bản thân vẫn đang nằm trên giường êm ái trong căn phòng sang trọng đủ tiện nghi, không thấy Chu đại tiên đâu.
“ Là... mơ sao?” nàng thở ra một hơi, mi mắt cụp xuống hơi thất vọng. Tuy chỉ là giấc mộng nhưng mọi thứ xảy ra cực kì chân thật, đến giờ nàng vẫn còn run rẩy, mồ hôi ướt cả áo lụa. Liễu Như Yên đặt tay lên ngực thì thào tự hỏi.
“ Giấc mơ... sẽ không thành sự thật chứ?”
Chu Cương Liệt hài lòng thu hồi hồn lực quay lại, mọi chuyện đang tiến triển khá suôn sẻ. Liễu Như Yên sau khi dính phải Hỗn Loạn Tâm làm trí lực của nàng giảm sút khiến những thủ đoạn thao túng tâm lý của hắn cũng dễ dàng hơn.
Dù nàng đã phát giác tất cả chỉ là giấc mộng ngay từ đầu nhưng khi đã chìm đắm vào trong đó lại không đủ tỉnh táo để nhìn nhận mọi thứ, dễ dàng bị những đòn tâm lý của hắn gây hoảng sợ cuối cùng sụp đổ.
Liễu Như Yên hiện tại mọi cảm xúc dành cho Chu Cương Liệt không còn giả trân như trước đây nữa, nàng thực sự đã động tâm muốn gần gũi hắn hơn, đây cũng không thể gọi là tình yêu, chỉ là nàng tin tưởng xem hắn như chỗ dựa vững vàng, nhiêu đó là quá đủ.
Mục đích đến cuối cùng của Chu Cương Liệt vẫn chỉ là chơi đùa hành hạ tâm trí Tư Không Trọng Kiều cũng như dạy nữ nhân giả tạo Liễu Như Yên một bài học, không phải để làm nàng yêu hắn.
Kì thực lúc đầu hắn cũng định sẽ khiến nàng ta toàn tâm toàn ý yêu mình say đắm sau đó hắn sẽ phụ rẫy ruồng bỏ nàng để nữ nhân giả dối đó cảm nhận tư vị của việc chơi đùa với trái tim người khác.
Nhưng sau đó Chu Cương Liệt đã suy nghĩ lại, hắn hận nhất chỉ có Tư Không Trọng Kiều, muốn tra tấn tinh thần hắn trước sau đó giết sau, còn Liễu Như Yên chẳng qua chỉ là hàng tặng kèm vô tình bị vạ lây. Biến nàng thành tình nô, cho đi làm kĩ nữ đã xem như hình phạt thích đáng dành cho nàng ta rồi, không cần thiết phải chơi đùa tình cảm làm nàng suy sụp thêm. Hắn vẫn luôn là luyến tiếc giai nhân, muốn các nàng ai cũng phải vui vẻ tận hưởng niềm vui ái dục.
“ Ài, ta cũng thật quá dễ mềm lòng trắc ẩn, thôi thì xem như nàng gặp may.” Chu Cương Liệt thở dài tự lẩm bẩm sau đó lại kéo lấy nương tử cùng tiểu thiếp ôm vào lòng, trời vẫn chưa sáng, hắn cũng phải tranh thủ nghỉ ngơi chút đỉnh.
Sáng sớm, Chu Cương Liệt đến gặp gia đình Lâm Phàm bàn bạc một số chuyện. Khi vào trong sảnh thì đã thấy Lâm Vấn Thiên cùng chúng nữ Hà Yên, Lãnh Nhược Hy, Bắc Cung Nhược Giai và Lâm Gia Tuệ có mặt đang trò chuyện rôm rả.
“ A, tiền bối.” Thấy hắn đi tới mọi người đều đứng dậy chào kính trọng.
“ Hửm? Lâm Phàm với tú bà kia đâu? Không lẽ vẫn còn chưa xuống giường?” Chu Cương Liệt nghiêng đầu hỏi.
“ Hì hì, chủ nhân sẽ nhanh chóng biết thôi, kia kìa, bọn họ ra rồi kìa.” Bắc Cung Nhược Giai cười ý nhị chỉ về phía sau.
Chu Cương Liệt theo tay nàng ngó sang sau đó ồ lên như đã hiểu. Hậu viện có ba bóng hình từ từ đi ra, không, phải nói là một người bước đi còn hai cái còn lại bò bằng bốn chân.
Thiếu niên ở giữa không ai khác là Lâm Phàm, trên tay hắn cầm hai sợi dây xích nhỏ nối dài tới cái vòng trên cổ của hai nữ nhân đang quỳ bò.
Các nàng có bộ dáng tương tự nhau, thân thể mĩ diệu trần truồng được trói bằng dây thừng siết chặt các bộ vị nhạy cảm, đầu đeo tai giả, lỗ đít cắm đuôi, miệng bị rọ bởi viên cầu, âm hộ nhồi nhét mấy cái trứng rung cùng cặc giả, núm vú và hột le treo mấy cái chuông nhỏ, mỗi lần các nàng bước đi đều vang lên tiếng đinh đang vui tai.
Trên những vùng da thịt trắng nõn bị viết vẽ đầy những từ ngữ hoạ tiết thô tục dâm dật.
Mà hai nàng này cũng không ai xa lạ chính là bà ngoại của Lâm Phàm đảo chủ Mặc Ngọc Đảo Hà Vân Khánh cùng tình nô mới thu hôm qua Phiêu Miểu cung chủ Lữ Huyên. Cả hai mang bộ dạng chó cái bị thiếu niên thiên tài dắt đi như hai con súc vật thực thụ.
0 bình luận