Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 458: Nhập mộng
Tối hôm đó, Tiểu Thiện và Lạc Thủy quần thảo nhau cả buổi chiều với Chu Cương Liệt xong thì chịu hết nổi lăn lốc ra ôm lấy nhau ngủ. Hắn ngồi bên giường thương yêu vuốt ve dùng tiên lực giúp các nàng xua tan mệt mỏi, đâu đó ổn thoả mới đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn tới tiểu viện của Lâm Phàm muốn xem thử cha con nhà này làm ăn ra sao rồi, đã thu phục xong tú bà kia chưa. Vì sợ Lâm Phàm tu vi còn thấp không thể nô hoá được Lữ Huyên nên lúc vẽ ấn kí hắn đã trợ giúp kìm chế lấy nàng, việc còn lại chỉ là nội bắn đến khi cái dâm ấn kia ăn đủ tinh là xong, nếu hai cha con họ Lâm không làm được thì xem như kém.
Vừa bước vào sảnh phòng, một mùi đặc trưng dâm uế đã tràn vào mũi hắn, xung quanh khung cảnh khiến bất cứ người bình thường nào cũng phải giật thót. Khắp nơi dâm dịch vươn vãi, từ sàn nhà, trên ghế, bàn, tường đều dính ướt chất dịch nhầy, giữa phòng là một đám thân thể trần truồng có nam có nữ nằm xen lẫn nhau, có người đã ngủ say cũng có người chỉ là thở hồng hộc tay chân bủn rủn không cử động nổi.
Cũng phải thôi, gia đình loạn luân này đã chơi với nhau suốt từ đêm qua đến sáng nay Lữ Huyên tham gia lại tiếp tục thác loạn tới tận bây giờ, dù cho có công pháp Cửu Đầu Trùng thì phụ tử Lâm gia cũng chỉ là phàm giai tinh lực có hạn làm sao có thể ngự nữ vô địch mãi được.
Chu Cương Liệt bước tới một cỗ thân thể mạn điệu đang nằm sấp, nàng này không ai khác là Lữ Huyên, hiện trạng vô cùng thê thảm như vừa được vớt từ thùng đựng tinh trùng ra vậy, cả cơ thể nàng bầy nhầy ướt đẫm tinh trùng, tóc cũng dính bết lại. Nàng nằm đó đã sớm bất tỉnh, mục nhãn lật ngược trắng dã, lưỡi cũng thè ra, miệng mũi chảy xuôi tinh dịch trắng đặc, bên dưới hai lỗ thịt vẫn chưa khép lại nổi, lồn đít rộng toang hoác đủ để thọc cả bàn tay vào mà không gặp cản trở.
Chu Cương Liệt dùng chân đẩy một cái cho nàng ta nằm ngửa ra, trên người đầy những vết bầm, dấu răng, bụng nàng phình to như bầu sắp sinh chứng tỏ bên trong đã bị rót nhiều như thế nào. Bên trên phần mu lồn đã được cạo nhẵn mịn là cái dâm ấn có hình giống như tử cung vốn mang màu mực đen bây giờ đã chuyển hoàn toàn sang đỏ hồng.
“ Tốt, các ngươi không làm ta thất vọng a, từ nay cứ chuyên tâm mà làm thân phận tình nô đi, đó là hậu quả nàng phải nhận lãnh khi nối giáo cho giặc.” Nói rồi hắn đưa chân đạp ấn mạnh lên bụng tròn của Lữ Huyên một phát.
“ Haa...ọc ... ọc... ục...”
Tức thì sau đó từ cả miệng mũi lẫn lồn và đít trên dưới của Lữ Huyên tuông trào ra cơ man là tinh đặc, nàng chới với hai tay quờ quạng bắt lấy không khí, lỗ đái mất tự chủ mà chảy xè xè. Số dâm dịch phun ra cũng phải vài lít, quả nhiên là cái bồn chứa tinh tốt a.
Hắn khẽ phất tay truyền một ít tiên khí vào cơ thể từng người ở đây, còn hào phóng ném cho họ mỗi người một viên đan dược hồi phục. Đại gia đình Lâm Phàm lấy lại chút sức lực lồm cồm bò dậy.
“ Đa tạ tiền bối trợ giúp, kĩ nữ đó thực quá lợi hại a, cha con ta phải song thương cùng vây đánh mới khiến cô ta chịu khuất phục.” Lâm Vấn Thiên cười nịnh gãi đầu.
“ Hoá Thần muốn nô dịch Địa Tiên tối đỉnh không phải là chuyện dễ ăn, các ngươi làm thế đã là tốt rồi.” Chu Cương Liệt phẩy tay gom hết dâm dịch trong phòng sau đó đem tưới lên dương căn thụ và cả trứng Chân Hoàng, đây là đồ tốt không bỏ phí được.
“ Nào, tiện nô, cho tiền bối thấy thành quả huấn luyện của chúng ta đi.” Lâm Phàm tiến tới đá nhẹ vào mông đít Lữ Huyên vẫn đang nằm thở hổn hển, nàng mím môi ra vẻ khuất nhục rồi khổ sở bò dậy, trần truồng quỳ rạp xuống sát đất vểnh phao câu lên.
“ Tiện nô Lữ Huyên xin ra mắt chủ nhân.”
“ Nói xem ngươi là gì?” Lâm Phàm tiếp tục hỏi, mấy ngón chân hắn tì dọc mép thịt của nàng sau đó kẹp lấy hột le đang sưng tấy mà kéo mạnh.
“ Á... em là con đĩ cái, em là tình nô của Lâm Phàm chủ nhân, cũng là cái lỗ xả tinh công cộng của toàn bộ nam nhân trên thế gian...ô ô ô...” Nàng vừa thốn đau lại vừa sướng đến tê dại, dâm dịch vẫn theo bên trong rỉ rả chảy dọc hai bên bẹn đùi.
Lữ Huyên lúc này tâm trí đã hoàn toàn quy phục rồi, thuần nô bí điển là công pháp tiên giai, dùng để đối phó với Địa Tiên như nàng thực quá dễ dàng, bây giờ mọi mệnh lệnh sai khiến từ người vẽ ấn kí là Lâm Phàm nàng đều răm rắp làm theo không thể chối từ.
“ Hảo, các ngươi hiện nghỉ ngơi cho tốt, đợi Hà Vân Khánh tới thì chúng ta cũng nên mở kĩ viện rồi.” Chu Cương Liệt nhìn cả đám người đã mệt mỏi rã rời sau một ngày đêm hoan lạc thì cũng không hứng thú tham gia nữa, hắn tới chỉ để xác định xem tú bà kia đã thành tình nô hay chưa mà thôi.
Đêm khuya, hắn nằm thoải mái đưa cánh tay ra để Tiểu Thiện và Lạc Thủy gối đầu an tường mà chìm vào giấc mộng đẹp, bản thân Chu Cương Liệt thì còn một chuyện cần phải làm.
Hắn thả hồn lực bay vào phòng của Liễu Như Yên, nàng nằm trên giường, đôi mắt đẹp khép chặt, tiếng nhịp thở đều đều chứng tỏ đã ngủ say rồi.
“ Haha, Liễu tiên tử quả thực làm tù nhân nhưng lại ăn ngon ngủ tốt a, để ta cho nàng thêm một giấc mơ đẹp nữa nhé.” Hồn lực của hắn nhoẻn miệng cười sau đó chính là Mộng Giác Tiên Tung Đại Pháp được thi triển.
Liễu Như Yên cảm giác bản thân khi thì đang trôi nổi bồng bềnh vô định giữa khoảng không gian bao la, lúc lại như nằm trên con sóng biển lắc lư mặc cho nó cuốn mình đi tới nơi nào không rõ, rồi bỗng nhiên nàng hốt hoảng đưa tay lên như tìm lấy điểm bám víu, nàng cảm thấy mình đang rơi xuống vực sâu vô tận, trán nàng ướt đẫm, miệng cố sức hét lên, cũng thử điều động chân khí để bay lên nhưng nàng phát hiện bản thân như một cái phàm nhân yếu ớt vô lực.
“ Đây là mơ sao? Chắc chắn là mơ rồi....á....” trạng thái của nàng nửa tỉnh nửa mê, tuy nhận biết đây là giấc mơ nhưng nỗi sợ hãi vẫn ám ảnh lấy tâm thức. Cảm giác chơi vơi giữa khoảng không và cái chết sẽ ập đến bất cứ lúc nào luôn làm người ta khó mà bình tĩnh nổi.
Cơ thể nàng cứ như vậy rơi mãi rơi mãi không thấy điểm dừng, rồi bỗng nhiên một đôi tay chắc khoẻ đưa ra đỡ lấy nàng ôm trọn vào lòng, Liễu Như Yên dần dần lấy lại tỉnh táo, hàng mi hé mở. Ngay trước mặt nàng là một người tuy xa lạ nhưng lại rất quen thuộc, hắn khuôn trang nghiêm nghị, lông mày dày xếch lên, râu quai nón được chải vuốt kĩ càng, vẻ mặt hàm hậu đi kèm nụ cười ấm áp không chút dữ tợn.
Người đàn ông này không ai khác chính là Chu đại tiên mà nàng vừa quen biết gần đây, hắn vẫn ôm chặt lấy nàng kề miệng sát vào tai thì thầm, mùi cương dương của nam tử làm Liễu Như Yên hơi run lên, hơi thở gấp gáp hẳn.
“ Dù nàng có lạc mất phương hướng, rơi xuống vực sâu vạn trượng thì vẫn có ta ở đây để đỡ được nàng.”
“ Thịch....” xuân tâm nữ tử khẽ lay động, hai má nàng hồng hồng e thẹn. Phải, ngài ấy đã kéo nàng ra khỏi cảm giác ngột ngạt ám ảnh đó, Chu đại tiên là cứu tinh của cuộc đời nàng.
Giữa lúc Liễu Như Yên định lên tiếng tạ ơn thì bỗng cảm thấy cơ thể một lần nữa lơ lửng, hình ảnh Chu Cương Liệt như tan biến vào hư vô, nàng lại tiếp tục rơi xuống.
“ Á... Chu đại tiên... cứuuuu....” lần này nàng hoảng sợ thật sự, không còn giữ nổi tâm cảnh bình lặng nữa cố hết sức gào lên. Nhưng xung quanh đáp lại nàng chỉ có bốn bề hư không vang vọng, đôi mi nàng ướt đẫm lệ, cơ thể run rẩy cố với tay tìm điểm tựa.
Và rồi một lần nữa có đôi tay vững vàng đỡ lấy nàng vào lòng. Liễu Như Yên thở hắt ra vội vả mở mắt.
“ Chu đại tiên, ngài lại cứu thiếp sao? Ngài....!!! Sao lại là ngươi?” nàng bở lỡ câu định nói hốt hoảng nhìn quanh quất, kẻ vừa đỡ lấy nàng không phải Chu Cương Liệt nàng đang mong ngóng mà là một kẻ nàng đã quen mặt hơn hai trăm năm qua, Tư Không Trọng Kiều.
“ Tại sao không thể là ta? Liễu tiên tử, ta yêu nàng tha thiết, trao hết mọi thứ tốt đẹp nhất cho nàng, cả nàng và Tiên Hà Tông kia có thể đứng vững ở đỉnh cao Nam Hải mấy trăm năm qua không phải cũng nhờ tài nguyên của ta, nhờ ta diệt đi những kẻ ngán chân. Thứ duy nhất bổn tôn cần chính là trái tim của nàng, ta mong đợi một ngày nàng đáp lại tình cảm chân thành của ta.
Nhưng hiện tại thì sao? Thứ ta nhận lãnh chỉ có phản bội, lừa gạt, khinh bỉ, nàng cơ bản chỉ xem bổn tôn như cái mỏ vàng, một thằng ngu lụy tình mà thôi. Ta cứ như một con chó liếm bò dưới chân, lâu lâu được nàng thương hại mà vuốt ve vài cái thế là lại mừng rỡ tận tụy ra sức vì nàng. Để bây giờ nàng chỉ nhớ tới tên Chu Cương Liệt kia, phụ rẫy mọi cố gắng của ta. Liễu Như Yên, nàng độc lắm.”
Tư Không Trọng Kiều một hơi gằn giọng nói ra hết mọi uất ức, chỉ trích cô gái mình yêu một cách thậm tệ, Liễu Như Yên không ngờ có một ngày nàng lại bị kẻ này mắng, hơn hai trăm năm qua hắn có khi nào dám nặng lời với nàng như thế.
“ Ngươi... là do tự ngươi đa tình thôi, ta vốn ngay từ đầu đã từ chối không thích ngươi rồi, mau buông bàn tay của ngươi khỏi người ta.” Nàng vùng vẫy giãy giụa hòng thoát ly vòng tay của tên đáng khinh này.
“ Nàng không thích ta?? Hừ hừ, nếu không thích tại sao lại nhận hết những thứ ta tặng? Nếu không thích cớ sao cứ gieo thêm cho ta hi vọng? Nàng ác lắm, nàng là một con đàn bà tâm cơ, tham lam, thủ đoạn, giả tạo.” Tư Không Trọng Kiều mặt đỏ bừng, mọi uất hận đều như hồng hà vỡ đê tuông trào ra.
“ Ngươi lại dám mắng ta? Mau bỏ ta xuống, Chu đại tiên ngài ở đâu? Mau cứu thiếp, Chu đại tiên...” Liễu Như Yên càng ghê tởm kẻ bên cạnh mình hơn, đôi mắt nàng ngấn lệ liên tục nhìn xung quanh tìm kiếm hình bóng cao lớn vững chãi kia, chỉ có ngài ấy mới xứng để nàng trao trọn trái tim này.
0 bình luận