Tây Du Ta Là Thiên Bồng Nguyên Soái
Lão Vương sát vách
Chương 457: Hỗn Loạn Tâm
Thứ mà Chu Cương Liệt cho vào trong trà của nàng ta không phải quy tắc mà là một loại tiên lực tiểu thần thông do hắn ngộ ra sau khi thức tỉnh Tham Lang thần thông.
Nó có lên là Hỗn Loạn Tâm, vô hình vô ảnh xâm nhập vào não hải, nếu là kẻ có tu vi thấp hơn hắn thì đừng mong nhận ra sự thay đổi, có tác dụng duy nhất chính là khiến trí lực của mục tiêu bị giảm xuống. Chu Cương Liệt đã dùng khả năng thâu tóm dẫn dắt cảm xúc của Sắc Dục bổn nguyên phối hợp với thần thông này để khiến Liễu Như Yên trong vô thức đi theo những gì hắn sắp xếp.
Nếu là bình thường nữ nhân tâm cơ sâu xa gian xảo kia đời nào chịu thả lỏng mà vui vẻ nói chuyện với hắn, nàng ta nhất định sẽ dùng lời ngon ngọt cùng diễn xuất giả tạo để câu dẫn hắn theo ý mình.
Nhưng hôm nay kẻ bị thao túng tâm lý là nàng ta, Hỗn Loạn Tâm đã khiến Liễu Như Yên đại trí bị khuấy động làm nàng không thể suy nghĩ hay mưu đồ nữa, sau đó chính là dùng năng lực của bổn nguyên âm thầm gia tăng cảm xúc yêu thích của nàng ta lên. Liễu Như Yên cứ như vậy khi bỏ đi tâm cơ đen tối sẽ tự nhiên mà tiếp nhận Chu Cương Liệt buông lời cưa cẩm, điểm dâm dục cũng vì thế mà tăng lên.
Nàng cũng vì trí tuệ giảm sút, suy nghĩ bị Hỗn Loạn Tâm quấy nhiễu đã khù khờ mà nghe những câu ngọt ngào dụ dỗ của hắn bỏ đi khăn lụa khoe trọn nhan sắc.
“ Haha, tạm thời cứ như thế, kế tiếp sẽ khiến nàng ta trong vô thức từ từ trầm luân, Trọng Kiều ơi Trọng Kiều, để xem khi thấy người trong mộng của mình dần trở thành nữ tử dâm loàn thì ngươi có còn bất chấp yêu thương cô ta nữa hay không.”
Chu Cương Liệt vừa thầm nghĩ vừa đi về phòng riêng. Mới bước vào đã thấy cảnh tượng Tiểu Thiện nằm trên giường la oai oái, Lạc Thủy thì đang đè lấy mông nàng kia sau đó dùng mấy cái cặc rung to dài nhét vào. Tiểu nương tử vừa ra sức quẩy đạp vừa khóc lóc van xin.
“ Không... á huhu... mau thả muội ra, người ta chịu thua rồi... ưm ân đừng đút nữa, lồn muội tê hết cả rồi.... a ưm... á... người ta chỉ muốn cặc của phu quân thôi không thèm mấy cái thứ đồ chơi bậy bạ kia đâu....”
Khi nàng thấy cứu tinh quay về thì vội vàng với tay kêu lớn giọng đầy uất ức.
“ A... phu quân cứu thiếp... ư.... tỷ ấy bắt nạt người ta... ô ô... lồn thiếp bị cái dương vật không phải của chàng đâm vào mất rồi ư huhu...”
Chu Cương Liệt nghe mà thương xót vội chạy tới kéo lấy Lạc Thủy đè ngửa ra, sau đó mặc cho vị thần nữ tuyệt sắc này có giãy dụa cỡ nào vẫn bị vị chủ nhân ác ôn cắm cho mỗi lỗ ba cái cặc giả làm nàng này trợn trắng mắt, mu lồn co giật nước chảy lênh láng.
“ Tình huống là thế nào đây? Sao nàng lại ăn hiếp cục cưng của ta?” Hắn vỗ bốp bốp lên gò mu và vú thịt khiến Lạc Thủy càng sướng bạo, nước trong niệu đạo mất kiểm soát mà xè xè chảy ra.
“ Á á... là do muội ấy ra tay trước mà... Ô ưm... Tiểu Thiện dạo này hư hỏng lắm đó... lúc nãy còn nhét cả bàn tay vào suýt kéo cả tử cung của em ra... ô... Chủ nhân... muội tử bị sa đoạ rồi, người bị phạt phải là muội ấy mới đúng đó.” Nàng vừa gào thét vừa phân bua.
“ Ồ, ra thế, vậy thì phạt cả hai.” Chu Cương Liệt cười hề hề nắm chân Tiểu Thiện kéo về phía mình, buổi trưa hôm đó lại có hai cô gái tội nghiệp bị dâm tặc hành hạ suốt mấy canh giờ.
Xế chiều, Liễu Như Yên chầm chậm nhẹ bước đi trên quan đạo, thần thái nàng vẫn hết mực thong thả yểu điệu như thường ngày, đám hạ nhân ở bên ngoài nhất là nam tử đều đồng loạt đứng hình, mặt ai nấy dại ra mơ màng vì nhan sắc tuyệt trần của nàng. Bình thường nàng luôn che kín dung mạo đã làm điêu đứng bao nhiêu trái tim gã đàn ông rồi, bây giờ bỏ đi khăn lụa càng là khiến họ si mê như điếu đổ.
Liễu Như Yên cũng không hiểu tại sao mình lại muốn bỏ đi khăn che mặt, chỉ là khi nghe những lời có cánh của Chu tiên nhân làm nàng động tâm. Đúng như ngài ấy nói, tốt khoe xấu che, bản thân mình tự tin xinh đẹp thì làm sao cứ mãi giấu dung nhan sau lớp vải, cứ tự tin mà tận hưởng vạn chúng chú mục thôi.
Nàng một đường đi tới phủ hành chính bên cạnh, viên quan cai ngục là một tu sĩ Tán Tiên sơ kì biết đây là khách quý của Lâm Vấn Thiên nên cực kì cung kính và mê mẩn dẫn nàng xuống ngục thất sau đó lui ra ngoài canh gác.
Bên trong căn phòng đá cuối hành lang, Tư Không Trọng Kiều ngồi bệt dưới sàn, tay chân mang gông xiềng nặng trĩu khiến hắn rất khó khăn để di chuyển, vẻ mặt nhợt nhạt thiếu đi sức sống. Đường đường là một vị tiên nhân vốn ở phàm giai luôn ở thế cao cao tại thượng khinh thường mọi thứ nhưng hiện tại lại sa cơ thất thế trở thành tù nhân hèn mọn. Điều này làm hắn chưa thể nào chấp nhận nổi.
Nghe tiếng bước chân hắn ỉu xìu ngẩng đầu, khi thấy là giai nhân mà mình luôn thương yêu đang đứng trước mặt thì hắn như lấy lại sức sống vội vã chồm người đứng dậy bám lấy song sắt hối hả hỏi.
“ Liễu tiên tử, nàng... sao nàng đến được đây? Nàng có khoẻ không? Tên họ Chu kia có làm khó dễ nàng không?”
Liễu Như Yên đứng yên dùng ánh mắt hờ hững lại mang theo tội nghiệp lắc đầu.
“ Tạ ơn thượng tiên đã quan tâm, Như Yên vẫn ổn, may mắn Chu đại tiên kia vẫn còn nương tay, ta chỉ bị phong ấn tu vi chứ không bị cầm tù.”
“ Ài, vậy là tốt, hôm qua tới giờ ta cứ thấp thỏm lo âu không biết nàng có chịu phải ủy khuất hay không, xem ra tên tinh chủ đó cũng còn là chính nhân quân tử không hại người yếu thế.” Tư Không Trọng Kiều thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“ Chu đại tiên đối với tiểu nữ tương kính không chút tà tâm, thượng tiên ngài đừng có suy nghĩ xấu đối với ông ấy, ngài nên tự lo cho bản thân đi thì hơn.”
Tư Không Trọng Kiều đối với lời lẽ có phần bênh vực cho Chu Cương Liệt của Liễu Như Yên thì hơi khó hiểu nhưng hắn cũng chỉ nghĩ chắc vì nàng được tiếp đãi chu đáo không bị cầm tù nên có chút mang ơn đối với tên kia cũng là bình thường.
Hắn cẩn thận quan sát kĩ dung nhan diễm tuyệt của nàng, ánh mắt vẫn như thế si mê không dứt, rồi như nghĩ tới cái gì, hắn giật mình nhìn chằm chằm nàng hấp tấp hỏi.
“ Liễu tiên tử, nàng bỏ khăn che mặt rồi sao? Nàng là cảm nhận tấm chân tình này của ta nên mới cho phép ta nhìn toàn bộ nhan sắc hoàn mỹ có phải không?”
“ Thượng tiên chớ hiểu lầm, đây là do Chu tiên nhân có nói Khổng tước xinh đẹp nhất là khi xoè đuôi, Như Yên cảm thấy xưa nay mình cứ che chắn dung mạo thật quá thất lễ nên mới bỏ đi đó thôi.” Liễu Như Yên lắc đầu phủ nhận, hứ, ai thèm vì hắn mà bỏ khăn che mặt chứ, có chăng là vì nàng muốn cho Chu đại tiên ngắm mà thôi.
Tư Không Trọng Kiều hơi đờ người, hắn cùng nàng quen biết đã hơn hai trăm năm nhưng số lần được chiêm ngưỡng trọn dung mạo tiên thiên kia chỉ đếm trên đầu ngón tay, họ Chu đó vậy mà lại có thể khiến nàng bỏ đi khăn lụa mãi mãi, hắn cảm thụ chút ít nguy cơ mơ hồ nhưng vội vàng lắc đầu phủ nhận, Liễu tiên tử tính cách thanh lạnh phẳng lặng như mặt hồ, đến cả hắn còn phải mất hàng trăm năm mới có chút hảo cảm của nàng thì tên kia tuổi gì có thể khiến nàng thay lòng trong mấy ngày ngắn ngủi chứ.
“ Tên tinh chủ ấy nói đúng lắm a, Liễu tiên tử dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, chính là đệ nhất mĩ nhân mãi mãi trong lòng ta, những cái nữ nhân khác xấu hổ vì không đẹp bằng nàng mới phải che đậy a.” Hắn giở giọng gió trăng xiểm nịnh nhưng Liễu Như Yên lại không nghe lọt tai, nàng cần là Chu đại tiên yêu thích ngợi khen chứ một tên tù sắp chết như hắn thì khen làm gì, nghe thật bẩn tai.
“ Thôi, tiểu nữ chỉ dành ít thời gian để qua thăm thượng tiên, ngài xem ra sức khỏe vẫn tốt là được, giờ ta phải quay về rồi.” Nàng nói xong cũng không đợi hắn đáp lời liền quay lưng bước đi.
“ Được nàng nhớ đến lại dành chút thời gian để ghé thăm thì ta có chết cũng mãn nguyện lắm rồi, tiên tử, hãy bảo trọng.”
Tư Không Trọng Kiều bám song sắt ngó theo bóng lưng thướt tha yểu điệu kia từ từ khuất dần xa đến khi không thấy nàng nữa thì hắn mới thở dài ảo não ngồi bệt xuống.
0 bình luận